|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
my rating |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
||||||
---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|
3.75
| 16,410
| Feb 07, 2022
| Feb 04, 2022
|
really liked it
|
This is the continuation of the smutty and scorching hot love story between Nick and Holly in Dipped In Holly, and I must say it is equally satisfying
This is the continuation of the smutty and scorching hot love story between Nick and Holly in Dipped In Holly, and I must say it is equally satisfying to read. The story started with Nick and Holly celebrating New Year’s Eve together at Nick’s bar, then moving on to the main events of the novella, which took place on Valentine’s Day. Nick decided to take Holly to a fancy restaurant for date, but with a naughty twist - he put a vibrator in Holly’s vagina (with her consent, of course) while he controlled the function of this sex toy via an app in his phone as a way to add a sexy, sensual, and wild side to their date. To be honest, the idea of going out in the public with a sex toy in my vagina is not appealing to me, but somehow the author still made it work with Holly. The way she described, in minute details, the physical changes in Holly’s body following Nick’s control of the toy was so deliciously erotic to read. And the fact that Holly had an orgasm right at her seat in the restaurant, leaving behind a wet spot after the carnal pleasure came crashing through her, was both obscene and lustful. And I loved it. Then the two came back to Nick’s bedroom for another erotic time, when Holly was dressed up as a high school girl. Role play is nothing new in sex, so I was not surprised at how Nick’s desire to possess Holly became evident the moment he saw Holly in that costume. Just as the previous novella, expect loads of sex from these horny characters. But sex was not the only thing in “Claimed by Cupid”, as this novella took on a more serious tone than the first one, matching a more serious development in Nick and Holly’s relationship. I loved how Nick observed and remembered everything Holly told him, even the small details such as she disliked strawberries because they are sour, so the ideal fruits to be dipped in chocolate for her should be apples. It showed how much Nick cared about Holly as person that he was having a sexual relationship with, and what existed between them went beyond just purely sex and lust. As the story progressed, Nick and Holly’s relationship reached a new level, as they officially saw each other as lovers, and Nick asked Holly to move in with him, which she gladly accepted, with the idea of marriage lingering in her mind. The Epilogue promised further development in Nick and Holly’s story, which I would love to be able to read soon, since Nick was going to make Holly’s dream come true. We’ll see how Holly will react to what Nick has in store for her, and how these two will take things up a notch as Nick no longer wants to take things slowly. I seriously can’t wait! ...more |
Notes are private!
|
1
|
May 14, 2022
|
May 14, 2022
|
May 14, 2022
|
ebook
| ||||||||||||||||||
1957521902
| 9781957521909
| B09TN3GCZ6
| 4.37
| 890
| Apr 12, 2022
| Apr 12, 2022
|
really liked it
|
To be honest, I didn’t see this novella coming. As a big fan of Emma Chase’s “Royally” series, I have devoured all the stories in this series, and tho
To be honest, I didn’t see this novella coming. As a big fan of Emma Chase’s “Royally” series, I have devoured all the stories in this series, and thought they were enough. But then this novella came, and now I see how it completes the whole “Royally” storyline. “Royally Remembered” consists of little short stories depicting different events and details that were briefly mentioned in the previous “Royally” installments. Most of these stories revolve around the love and loss that Queen Leonora, her husband - Prince Edward, and her two grandsons - Prince Nicholas and Prince Henry - had to cherish and endure throughout their lives. These ups and downs, joys and sorrows played a role in shaping the future of these characters. But what’s more important is that despite the losses and pains, they all showed one another so much love and the responsibility they had to carry so much respect. The final story tied everything so nicely together, as the next generations of Wessco royals would soon take on the throne left behind by Queen Leonora. There was a bittersweet feeling lingering, although Queen Leonora’s departure from this earthly world was such a beautiful experience, reuniting with the spirit of her beloved Prince Edward. As the title of this novella suggests, she, Edward, and all other people gone before her would always be royally remembered. ...more |
Notes are private!
|
1
|
May 15, 2022
|
May 15, 2022
|
May 12, 2022
|
Kindle Edition
| |||||||||||||||
3.65
| 29,675
| Dec 11, 2021
| Dec 17, 2021
|
really liked it
|
Holy moly! What a sexy, steamy, smutty, and overwhelmingly sensual novella! After reading the first chapter, I realized I should have read this story
Holy moly! What a sexy, steamy, smutty, and overwhelmingly sensual novella! After reading the first chapter, I realized I should have read this story during Christmas, which would make my reading experience ten times better. But anyway, “Dipped in Holly” is still a sexually engaging read that made my heart beat fast and sent me straight to Horny Land (just kidding :D). Holly - the main female character - was dumped by her cheating and emotionally unavailable boyfriend right in front of his friends, in a bar, less than a week before Christmas. She was crying with self-deprecation and insecurity inside the bard toilet when Nick - the bar owner, a silver fox at least twice her age - knocked on the toilet door to try to ask her if she was OK. Nick had had his eyes on Holly the moment she walked into his bar, and her slutty Mrs. Santa outfit could not make her more perfect. For Holly, Nick’s caring and protective nature shown through his actions after she got out of the toilet naturally drew her to him. I once had a crush on someone nearly 20 years older than me, so I can perfectly understand Holly’s attraction to Nick. What started out as an encounter at the toilet turned into something far sexier and steamier, as both Nick and Holly decided to act upon their sexual attraction toward each other. It was technically a one night stand, but a hot, full-of-sex one, with a bit of BDSM. Expect tons of sex scenes, and I mean tons, because most of what they did inside Nick’s bar and then Nick’s bed room was having scorching hot sex. This may sound unoriginal and shallow, but I loved the way the author handled and described the sex scenes between Nick and Holly. It reflected both the carnal pleasures they gave to and took from each other, and the invisible bond they developed as two strangers lonely on a night before Christmas day. The detail in which Nick told Holly to look at his eyes when she orgasmed with him inside her literally took my breath away. The raw need of Nick to possess Holly, both her body and soul, could clearly be felt from just that detail. The fact that Nick spanked Holly and tied her hands with Christmas lights (with her consent, of course) as a way to show his dominant side irked me a little bit, because I really don’t like feeling pain when enjoying something as amazing as sex. But at least the author knew about safe words and let Nick tell Holly to use two when she felt she was reaching her pain endurance limit. This is the most important aspect of practicing BDSM during sex, which allows the participants to protect themselves and withdraw from engaging in BDSM acts when they don’t feel safe and comfortable anymore. The final chapter promised another wild ride for both Nick and Holly, as Nick wanted to get to know Holly better and outside of the bedroom. I can’t wait to read the next installment in these two people’s journey. This is the first story by Dana Isaly that I’ve read, and I must say I may have found my next favorite erotic romance author ^^ ...more |
Notes are private!
|
1
|
May 08, 2022
|
May 08, 2022
|
May 08, 2022
|
ebook
| ||||||||||||||||||
1662504497
| 9781662504495
| B09T971KPQ
| 3.89
| 79,503
| Apr 01, 2022
| Apr 01, 2022
|
really liked it
|
This is undoubtedly the first ever short story by Margaret Atwood that I read, and I was totally captivated. There is always something about Atwood’s
This is undoubtedly the first ever short story by Margaret Atwood that I read, and I was totally captivated. There is always something about Atwood’s writing that makes her works very enthralling, despite how seemingly normal the topic is. Although I must say this short story is nowhere near the level that some of her novels are on. This story, despite the title “My Evil Mother” suggests, is not a story about anything cruel or villainous. The main character grew up with a peculiar single mother who often ground mysterious components, raised her own daughter without any visible income, talked like she was a witch (or maybe she truly was one), and claimed she had a centuries-old grudge with her daughter’s P.E. teacher. Her peculiarity didn’t hide the fact that she did everything she could to protect her own daughter from the harshness and danger of the real world, even if that protection meant she had to keep giving out peculiar orders that her daughter eventually followed, and strange stories that led her daughter to believe something otherwise. Just like what a typical Atwood’s writing should be, everything is both ambiguous and obvious at the same time. I caught myself wondering if the mother was indeed a witch, and all of the nonsense talk she had with her daughter was not nonsense after all. But then just as I was convinced that she was indeed a witch, something came up that may have steered my speculation the other way. However, at the end of the day, whether or not the mother was a witch doesn’t matter. As I finished the story, I realized its main theme was all about celebrating the bond that ties mother and daughter together, and showcasing the often not-talked-about aspect of mothering: the struggle to keep our children safe even when we have to sacrifice their understanding for us. And the tradition went on at the end, when the daughter - now a mother of two daughters - had to deal with her children now reaching the “talk-back” age. Overall, this short story serves up a peculiar journey - as weird but enchanting as the mother herself - that reflects Atwood’s signature writing. I recommend it to anyone who loves reading Atwood just like myself, but it’s not really a must-read like some of her other works I have read before. You can try reading “My Evil Mother” for a change if you have always gone with full-length novels. After all, I believe if not the “is she a witch or is she not” enigma, then the subtle humor aspect of the story will keep you reading till the end. P.S.: I’ve just realized I read this short story on Mother’s Day. How befitting. ...more |
Notes are private!
|
1
|
May 08, 2022
|
May 08, 2022
|
Apr 02, 2022
|
Kindle Edition
| |||||||||||||||
4.18
| 671,951
| Apr 25, 2019
| Feb 24, 2022
|
really liked it
|
Một vụ cướp ngân hàng sớm trở thành một vụ giam giữ con tin tại một căn hộ đang diễn ra buổi xem nhà. Khi tất cả con tin được thả ra và cảnh sát tiến
Một vụ cướp ngân hàng sớm trở thành một vụ giam giữ con tin tại một căn hộ đang diễn ra buổi xem nhà. Khi tất cả con tin được thả ra và cảnh sát tiến vào căn hộ để bắt giữ tên cướp, thì kẻ ấy đã biến đâu mất, như thể tên cướp đã tan biến vào thinh không. Như hầu hết các tác phẩm khác của Fredrik Backman, một phần mở đầu kịch tính và mang màu sắc trinh thám chỉ là tấm phông nền để từ đó tác giả vẽ nên câu chuyện hài hước nhưng cũng có nhiều đoạn xúc động đến nhói lòng về những con người liên quan đến vụ án. Mỗi người trong số họ lại có một câu chuyện để kể, một vấn đề để đối mặt trong cuộc đời làm người trưởng thành của mình. Chủ đề chính của tác phẩm - bản chất rối rắm của việc làm người - đã được tác giả thể hiện rõ trong những đoạn văn ở đầu câu chuyện: “Đôi khi ta cảm thấy đau đớn, đau thật sự, vì cơ thể này dường như không thuộc về mình. Đôi khi ta lại thấy kinh hãi vì chỗ hóa đơn cần thanh toán cứ dày lên và chúng ta cần phải trưởng thành nhưng không biết phải làm thế nào, bởi vì rất dễ, dễ kinh khủng khiếp, để trưởng thành thất bại. Bởi vì tất cả chúng ta đều yêu thương một ai đó, và bất kỳ người nào yêu thương một ai đó đều có những đêm tuyệt vọng nằm thao thức, cố gắng tìm hiểu xem mình lấy đâu ra sức lực để tiếp tục làm người. Đôi khi nó khiến chúng ta làm những điều về sau tự thấy nực cười, nhưng lại cho cảm giác như là lối thoát duy nhất tại thời điểm ấy.” Phải, việc làm người lớn thật khó khăn, và chúng ta thật dễ mắc sai lầm, thật dễ để làm tổn thương người khác dù cho chúng ta có ý định tốt đẹp và cố gắng làm mọi thứ thật chu toàn đến đâu. Cuộc sống của một người trưởng thành đòi hỏi chúng ta phải đưa ra những quyết định đúng nhất có thể. Nhưng lẽ dĩ nhiên, không một ai biết hết được tất cả mọi thứ, không một ai có thể tỏ tường rằng trong những tình huống khác nhau mà cuộc đời thử thách chúng ta, chúng ta phải làm cái gì và làm như thế nào. Cuộc đời con người là một chuỗi thử làm một điều gì đó khi không có đủ hết tất cả các thông tin chính xác trong tay, và vì thế chúng ta âu lo - âu lo rằng chúng ta sẽ làm sai, rằng chúng ta sẽ lựa chọn sai lầm, rằng chúng ta sẽ tạo ra một mớ bòng bong khác, sẽ gặp những thất bại khác, sẽ khiến bản thân mình và những người mình yêu thương phải thất vọng, sẽ có một cuộc đời không đi đến đâu… Những nhân vật trong “Những Kẻ Âu Lo” cũng chỉ là những con người bình thường, đang cố gắng hết sức mình để sống một cuộc đời đáng sống nhất. Đó là bà Anna-Lenna luôn bí mật thuê diễn viên nghiệp dư Lennart vào phá đám các buổi xem nhà để ông Roger chồng bà có thể dễ dàng chốt được kèo mua nhà với giá rẻ. Đó là cặp đôi đồng tính nữ Julia và Ro đang sắp sửa chào đón một đứa con do Julia mang thai, nhưng Ro lại luôn lo lắng không biết mình sẽ trở thành một bà mẹ tốt hay không. Đó là bà Zara - người đã cống hiến toàn bộ thời gian làm việc của cuộc đời mình cho hệ thống ngân hàng luôn kiếm tiền trên sự cả tin và tuyệt vọng của người khác - mang nỗi ám ảnh tội lỗi, biểu thị qua việc bà không dám đọc lá thư mà người đàn ông 10 năm trước đã đưa cho bà trước khi ông nhảy cầu tự tử. Và cả bản thân chính tên cướp ngân hàng, cùng lý do đau lòng vì sao người này lại thực hiện một hành động ngu ngốc là đi cướp ngân hàng như thế. Mỗi con người, mỗi câu chuyện khác nhau, mỗi lỗi lầm, mỗi sự khổ sở và những cố gắng khác nhau để có sống cuộc đời của họ một cách tốt nhất có thể. Khi câu chuyện đi về phía những chương cuối, tôi đã khóc, khóc vì thông điệp đẹp đẽ, ý nghĩa, sâu lắng, và cần thiết phải được lan tỏa mà câu chuyện đã truyền tải. Rằng cho dù chuyện gì đã xảy ra, cho dù chúng ta đã quyết định như thế nào, đúng hay sai, thành công hay thất bại, tất cả chúng ta đều đủ tốt, đủ xứng đáng để được yêu thương, bao dung và tha thứ. Và vì thế, cuốn tiểu thuyết này như một liều thuốc có khả năng chữa lành và làm lòng người đọc dịu lại trước những bộn bề lo toan của cuộc sống người trưởng thành đầy rẫy những khó khăn, thử thách. Bởi vì sau tất cả, ngày mai sẽ là một ngày khác… ...more |
Notes are private!
|
1
|
Mar 28, 2022
|
Apr 2022
|
Apr 02, 2022
|
Paperback
| ||||||||||||||||||
1250302587
| 9781250302588
| 1250302587
| 3.88
| 20,599
| 2017
| Feb 27, 2018
|
really liked it
|
“The Shape of Water” is one of my all-time favorite movies, and I cannot stress enough how deserving it was of the Academic Awards for Best Picture. T
“The Shape of Water” is one of my all-time favorite movies, and I cannot stress enough how deserving it was of the Academic Awards for Best Picture. Therefore, when I knew that this gorgeously haunting and heartbreaking love story was adapted into a novel, I immediately realized that I needed to read it at some point. And the novelized version of “The Shape of Water” certainly did not let me down. Despite the fact that I have already been familiar with the story, the novel “The Shape of Water” still managed to offer me a brand new and memorable reading experience. This is mostly thanks to the fact that the story was now told in a 300-page literary format rather than a 2-hour cinematic one, which gave much more space for character development and detailed descriptions of important events. One of these events was the beginning of the whole story: how Deus Brânquia - the creature that became one of the main characters - was caught, and how he was portrayed through the beautiful, everflowing prose of Daniel Krauss - the type of prose that came to be signature of the novel: “Deus Brânquia, at last, rises from the shoal, the blood sun carving the Serengeti, the ancient eye of eclipse, the ocean scalping open the new world, the insatiable glacier, the sea-spray spew, the bacterial bite, the single-cell seethe, the species spit, the rivers the vessels to a heart, the mountain’s hard erection, the sunflower’s swaying thighs, the gray-fur mortification, the pink-flesh fester, the umbilical vine cording us back to the origin. It is all this and more.” The backstory of Elisa Esposito as a lonely orphan who did not have a true home filled with kindness and understanding growing up was also depicted vividly and heartbreakingly. Of course, we all know from watching the movie that the reason why Elisa always felt that she did not fit in anywhere was because she was destined to be with Deus Brânquia and become one of his kind. However, it was still devastating to see the little girl Elisa not knowing what it meant to exist in someone’s world and not feeling like she was whole except when she was in the cinema, living inside the fantasy the movie screen provided: “She heard them talk about kissing. One girl said, ‘He makes me feel like somebody,’ and Elisa dwelled upon it for months. What would feeling like somebody feel like? To suddenly exist not only in your world, but someone else’s as well?” And there came Deus Brânquia - the only creature in the world who could open up something in Eliza and make her feel whole again, as she was the only being who could connect and communicate with him beyond the level of verbality. A princess without a voice and a jungle God that did not speak the human language. How beautiful a couple they made, as Eliza showed Deus Brânquia the kindness and understanding she lacked so much as a child: “She knows that she’s been the thing in the water before. She’s been the voiceless one from whom men have taken without ever asking what she wanted. She can be kinder than that. She can balance the scales of life. She can do what no man ever tries to do with her: communicate.” As their connection and communication grew, so did their love. Hidden beneath a horrifying, scale-filled body who was chained to a pool, Deus Brânquia showed Eliza his gentle, humane, and curious side as he learned the art of signing. And he saw her, her most appreciative, worthy self, her whole being, deserving of love and affection. Everything was described so gorgeously and naturally, like the water surrounding the creature: “His palm releases the E and his fingers open into a hesitant fan. Elisa nods support and signs G, pointing off to her left. This is considered good signing, but the creature is a novice. His three smallest fingers pinwheel to touch the heel of his hand and he points his index finger directly at Elisa. Her vision spins. Her chest throbs joyfully, almost painfully. He sees her. He doesn’t look through her like Occam’s men or past her like Baltimore’s women. This beautiful being, however he might have hurt those who hurt him first, is pointing at her and only her.” And Deus Brânquia was a beautiful being, beautiful in the eyes of Eliza - the eyes of a lover who could see both the physical light he emitted and the light within. She was a lover whom he trusted enough to show her his light, light that cast and danced and changed colors as if it was the music front eh vinyl records that they listened together: “This time she’s got her eyes on the creature, and his light doesn’t only brighten this water, it electrifies it, imbues it with a turquoise glow that shines off the lab walls like liquid fire. The physical objects of table and records slide from Elisa’s awareness as she is reeled toward the pool, her skin blue by reflection, her blood blue, too, she just knows it. Wherever the creature has come from, he’s never heard music like this, a multitude of separate songs so meshed in joyful unison. The water directly around him begins changing - yellow, pink, green, purple.” I cannot stop experiencing awe with how the love story between Eliza and Deus Brânquia was portrayed. All the touches, all the interactions, all the signings, egg-plays, and fingers curling, they were precious and possessed a certain amount of poetry that made the already dreamy story even dreamier. How much chemistry they had for each other, how much love and rare connection they formed together, just by the touch of hands. And this connection transformed Eliza from an outcast janitor girl into a woman who was deeply in love: “The touch of his hand, rare but thrilling, when he plucks eggs from her palm. The one time she dares hold nothing at all, and still he reaches out, draws his claws softly down her wrist, curling his hand into her palm as if enjoying the pretend-egg play, and letting her close her fingers around his, for that instant making the two of them not present and past, not human and beast, but woman and man.” And when they made love, it was even more transformational than what Eliza could ever imagine. The act of sex, for both of them and especially for Eliza, was not just two bodies joining together. It was also the celebration of the precious connection between them, culminating in the transfer of knowledge about pain and pleasure, and about the whole world that ever existed. How I wish I could one day experience this type of love making, this type of connection going beyond the physical realm to enter a place of higher realization that permits us to experience the whole world all at once: “The effulgence of the theater lights eking through the floorboards and plastic are overwhelmed by the creature’s own rhythms of crystalline color, as if the sun itself is beneath them, and it is, it has to be, for they are in heaven, in God’s canals, in Chemosh’s slag, every holy and unholy thing at once, beyond sex into the seeding of understanding, the creature implanting within her the ancient history of pain and pleasure that connects not only the two of them but every living thin. It is not just him inside her. It is the whole world, and she, in turn, is inside it.” Besides detailing the story of the main characters, “The Shape of Water” also allowed the side characters space to have their own stories and struggles told. One of them was Lanie Strickland - the dutiful wife of Richard Strickland who suffered from PTSD after all the secret and brutal jobs he had done following his boss’ orders. In the movie, Lanie was briefly portrayed as the exemplary trophy wife of the 1960s, whose only job was to take care of her family and please her husband sexually without having any say about her own life. Here in the book, readers can get more glimpses into Lanie’s mind and her journey to develop her own agency and take back control over her life, starting with having her own job. We can all agree that the 1960s was not kind, understanding, and forward-thinking to women, whether it was a mute girl who had to settle with being a janitor like Eliza, or a seemingly happy woman of a model nuclear family like Lanie. Both had suffered under the hands of men, and both had to grapple with the iron hold that the patriarchy had on the females of the society until they found enough strength to break free and to act on their own free will. Then we have Giles - the 60-year-old closeted gay artist who was Eliza’s best friend. The society at that time was also not kind and accepting to people like Giles. Therefore, he had to hide his own sexuality and conform to what the society wanted to see from a man like him, and also to what his client wanted to receive from an easily bullied freelance artist. So Giles allowed himself to be devalued and disrespected, to produce mediocre advertising illustrations that did not even show a glimpse of what he could be as a talented artist. This made what Lanie - through a beautiful twist of fate which led her to meet Giles - told Giles even more thought-provoking, as they reflected back on their current situations and their quests to realize their own self worth: “‘You deserve better than this. You deserve people who value you. You deserve to go somewhere where you can be proud of who you are.’ At the end of the day, “The Shape of Water” brought to the papers a uniquely beautiful love story that went beyond the romantic aspect to reach deep into other societal issues and struggles. It did what the movie version could not do: give characters more chances to be heard, understood, empathized, and honored. Coming back to the beauty of the haunting love story that was the source of all magical feats, the book closed out with unforgettable words that left a lingering mark in readers, as Eliza sank deep down into the water and became her lover’s kind: “She reaches out to him. To herself. There is no difference. She understands now. She holds him, he holds her, they hold each other, and all is dark, all is light, all is ugliness, all is beauty, all is pain, all is grief, all is never, all is forever.”...more |
Notes are private!
|
1
|
Jan 22, 2022
|
Jan 25, 2022
|
Jan 25, 2022
|
Paperback
| |||||||||||||||
0778317633
| 9780778317630
| 0778317633
| 4.20
| 17,387
| Nov 2011
| Oct 27, 2015
|
really liked it
|
I have known the “Virgin River” book series for quite a long time, but didn’t manage to read any book in this series until this one. “Bring Me Home fo
I have known the “Virgin River” book series for quite a long time, but didn’t manage to read any book in this series until this one. “Bring Me Home for Christmas” is book 17 in the series, but it is my first opportunity to dive into the world of the famous fictional small town that Robyn Carr so adeptly created. And Christmas is coming, which is a perfect time to enjoy this warm and romantic story. This novel centers around Becca Timm and Denny Cutler - two young lovers who once had a beautiful love story, but had to go through a painful breakup due to various issues. This Christmas, Becca decided to go along with her twin brother Rich to Virgin River - where Denny was creating a life for himself - to see if she could get over this college relationship and end it once and for all so that she could move on, or if there were still deep feelings between them that needed to be acknowledged. As if fate intervened, Becca had an unfortunate accident that left her ankle broken and twisted. There was no other way for her than to spend nearly her whole Christmas getaway at Virgin River with Denny literally by her side. This twist of fate brought these two young lovers closer together, and they started to discover what went wrong between them previously. I really loved the fact that Becca and Denny decided to start a real conversation and chose to move past the initial friction when they met again to finally get down to the root of the problem: lack of communication. They were both so young during the time they were a couple; both were college students with a lot of things on their plate. Denny had to suffer from the grief of losing his mother to cancer, with no one really there to listen to his feelings, to console him, or to make him feel needed, except for the Marine Corps, which he decided to join twice. Becca, though loved Denny very much, had too many activities and concerns to focus on at that time to really pay attention to Denny’s situation. Denny also played a part in their parting ways because he chose not to open up to his girlfriend about his emotional needs. In short, each of them was not ready to commit to such a relationship which requires a lot of more than love and passion. With Christmas coming soon and a time spent at the beautiful Virgin River town, these two young lovebirds had a chance to reconnect and slowly realized what they did wrong the last time. This realization helped both Becca and Denny set things right between them and move forward with a fresher, more hopeful perspective regarding their future together. This is exactly what a romance novel should offer: a lesson in understanding, compromising, and working together as a team when it comes to maintaining a relationship. I also loved the sense of community and spreading goodwill in Virgin River, where everyone banded together to help one another survive life in this small and underdeveloped town. Especially when it was winter time, which was very harsh for underprivileged families with little kids. This sense of community added more warmth and gentleness to the story, which is perfect for a Christmas-themed novel like this. ...more |
Notes are private!
|
1
|
Dec 21, 2021
|
Dec 24, 2021
|
Dec 23, 2021
|
Mass Market Paperback
| |||||||||||||||
0008316120
| 9780008316129
| 0008316120
| 4.18
| 2,659
| unknown
| Apr 28, 2020
|
really liked it
|
What's better way to enjoy a summer in lockdown than to experience the summer in faraway land, such as Cornwall, with this book? With the surges in CO
What's better way to enjoy a summer in lockdown than to experience the summer in faraway land, such as Cornwall, with this book? With the surges in COVID-19 cases where I live and the prolonged lockdown period, I needed something to stimulate me, to transport me to a place where the pandemic couldn’t touch. And this book did exactly that, with such charm and warmth of a Cornish summer in a small town called Porthmellow. Ten years ago, Sam Lovell and Gabe Matthias were the perfect couple of Porthmellow, enjoying their early-20s romance, when suddenly, Gabe turned Sam’s brother Ryan in to the police because Ryan had committed a crime. This act, though for the sake of Porthmellow’s community and Ryan, drew a wedge between Sam and Gabe, pushing her to break up with him. Ten years later, Gabe was a popular and successful chef in London, while Sam had turned her baking dream into reality with her Stargazey bakery right where she grew up. With the upcoming annual Porthmellow’s summer festival, and a headlining chef suddenly dropping out, Sam’s new colleague in the festival committee had to book Gabe as a replacement. This brought Gabe back to where he was from and where his former girlfriend still resided. This is the first book by Phillipa Ashley that I read, and I must say she has a talent for creating such a warm and inclusive community in a fictional small town, although not without some conflicts. I have always loved to experience a town’s festival, especially the food, so reading this book was a joy for me. The Porthmellow’s summer festival served as an exciting background for the reunion of the two main characters, as well as for the stories of the side characters, notably Chloe and her worries over her young daughter and baby granddaughter staying with a controlling man. Readers can catch some glimpses into the burning love and passion that Gabe and Sam still had for each other, growing evident as the preparation for the festival went on. However, I wish the author would spend more time and room in the book focusing on exploring and developing Sam and Gabe’s reignited flame and how they dealt with their differences coming from Gabe’s action ten years ago. It would make the story even more captivating, since it is, after all, a book about second chances and forgiveness. The truth about what Ryan had intended to do during that fateful time when Gabe turned him in was finally revealed in the last chapters, shedding more light into Gabe’s decision and his character. At the end of the day, this is definitely a charming and relaxing read for those who are looking for an escape during this difficult time. ...more |
Notes are private!
|
1
|
Aug 10, 2021
|
Aug 13, 2021
|
Aug 13, 2021
|
Paperback
| |||||||||||||||
9786049548062
| 3.00
| 1
| unknown
| Nov 2017
|
liked it
|
Nghe danh nhà văn chuyên viết truyện ngắn người Mỹ Sherwood Anderson đã lâu, giờ mới có dịp đọc được truyện ngắn của ông. Cuốn sách là tuyển tập truyệ
Nghe danh nhà văn chuyên viết truyện ngắn người Mỹ Sherwood Anderson đã lâu, giờ mới có dịp đọc được truyện ngắn của ông. Cuốn sách là tuyển tập truyện ngắn của Sherwood Anderson được Phuong Nam Book và NXB Văn Học chọn dịch từ nhiều nguồn, chứ không phải là dịch từ nguyên một tuyển tập truyện ngắn bản gốc của ông, nên cuốn này chỉ có ấn bản này thôi, không có ấn bản gốc tiếng Anh. Và mình phải lấy danh nghĩa Goodreads Librarian để add lên trên này, chứ ban đầu search hoài không thấy tựa sách này trên Goodreads :D Đọc truyện ngắn của Sherwood Anderson rồi mới thấy, quả thực là không hợp gu mình lắm và hơi khó thấm. Kiểu viết của ông đa phần là sử dụng những hình ảnh hoang đường, huyền bí, biểu tượng, sâu xa quá mình không hiểu được hết dụng ý của tác giả :D Có một số truyện mình trộm nghĩ không biết tác giả có hút cần rồi mới viết hay không =)))) Truyện ngắn “Người đàn ông hóa thành đàn bà” được lấy tên đặt cho cuốn sách thì lại là truyện mình ít thích nhất trong cả tuyển tập… Viết kiểu gì mà suốt ngày cứ “nài ngựa nài ngựa” đọc mệt mỏi ghê, tới khúc cuối mới thấy hay thì đã muộn… Truyện mình thích nhất là “Cái chết trong rừng”, mặc dù đây là một truyện ngắn thuộc dạng “một câu chuyện trông thật giản đơn” (the simple story). Dù sao thì mình vẫn đánh giá cao cách mà Sherwood Anderson đã viết về những mảnh đời cơ cực, vất vả thuộc tầng lớp lao động Mỹ thời ông sống, nhất là những khổ đau, nguy hiểm, những sự bất công mà phụ nữ thuộc tầng lớp này phải gánh chịu… Như thể ông là một nhà văn có cái nhìn tràn đầy cảm thông với phụ nữ vậy (nếu mình hiểu đúng những gì ông viết :D). ...more |
Notes are private!
|
1
|
Jan 28, 2021
|
Jan 30, 2021
|
Jan 29, 2021
|
Paperback
| |||||||||||||||||
9786046984740
| 3.93
| 3,952
| 2010
| May 2016
|
really liked it
|
Mình biết đến danh tiếng của bác Eric-Emmanuel Schmitt đã lâu, hồi đọc tập truyện ngắn “Một ngày mưa đẹp trời” của bác là mình thấy thích mê òi. Giờ q
Mình biết đến danh tiếng của bác Eric-Emmanuel Schmitt đã lâu, hồi đọc tập truyện ngắn “Một ngày mưa đẹp trời” của bác là mình thấy thích mê òi. Giờ qua đọc tập truyện “Một mối tình ở điện Élysée” lại càng thích hơn nữa. Văn học Pháp hiếm hoi lắm mới kiếm được một tác giả đọc hợp gu hi hi ^^ Truyện ngắn đầu tiên trong tuyển tập là “Mụ đầu độc” thì mình đọc cũng ổn nhưng không thấy ấn tượng lắm. Tuy nhiên, từ truyện ngắn thứ hai là “Trở về” trở đi thì phải nói là tuyệt vời!!! Mình thích nhất là truyện “Concerto tưởng nhớ một thiên thần”, theo mình là truyện đỉnh nhất của tuyển tập - một câu chuyện lấy cảm hứng và ý tưởng từ câu chuyện của Cain và Abel trong Kinh thánh. Hèn chi mà bản gốc tiếng Pháp đã lấy tựa truyện này làm tựa đề cuốn sách luôn: “Concerto à la mémoire d’un ange” (Mình cũng đã lọ mọ lên Youtube kiếm thử bản concerto này của Alban Berg để nghe :D https://www.youtube.com/watch?v=gd0dM...) Ở truyện “Một mối tình ở điện Élysée” thì mình khám phá được một số quotes rất hay và hợp lý, đơn cử như đoạn này: “Cuộc sống của chúng ta được tạo nên như thế, nó khủng khiếp hay tuyệt vời là do cách ta nhìn vào đó. Cùng những sự kiện giống nhau nhưng có thể được nhìn nhận là thành công hoặc thảm họa.” Còn đoạn này, đề cập đến sợi chỉ vàng, sợi chỉ của tình yêu đã luôn kết nối hai nhân vật chính Catherine và Henri Morel: “Lúc cận kề cái chết, tình yêu một lần nữa ngự trị trong bà; bởi vậy sợi chỉ vàng bí mật dệt nên các sự kiện trong cuộc đời họ, sợi chỉ đã giúp bà viết nên câu chuyện, chính là sợi chỉ của tình yêu.” lại làm mình liên tưởng đến hình ảnh sợi chỉ vàng “One single thread of gold tied me to you” trong bài hát “invisible string” của chị Taylor Swift hu hu hu: “And isn't it just so pretty to think All along there was some Invisible string Tying you to me?” Và một lần nữa, câu hỏi muôn thuở: “Liệu con người có được tự do hay phải chịu sự chi phối của số phận?” đã được tác giả đề cập và thảo luận trong cả bốn truyện ngắn của tuyển tập. Nói chung là các tác phẩm của bác Eric-Emmanuel Schmitt là auto hay với mình. Còn cuốn nữa của bác mình đã mua để ở nhà, chắc sắp tới phải mau chóng lôi ra đọc thôi ^^ ...more |
Notes are private!
|
1
|
Jan 23, 2021
|
Jan 25, 2021
|
Jan 27, 2021
|
Paperback
| |||||||||||||||||
1848456670
| 9781848456679
| 1848456670
| 3.98
| 9,584
| May 15, 2017
| Oct 05, 2017
|
it was amazing
|
I came to this book expecting a cute, swoon-worthy romance story (look at the beautiful cover, who doesn’t expect some kind of cuteness? ^^), but the
I came to this book expecting a cute, swoon-worthy romance story (look at the beautiful cover, who doesn’t expect some kind of cuteness? ^^), but the novel turned out to be completely different from what I expected. And I couldn’t be happier. Because what Sarah Morgan created in this book is so real; it matches with the fact that no one in this world is perfect, and it may take some people a lot of time to grow and finally come to embrace the love that they deserve. We have Harriet Knight - a shy, introverted 29-year-old dog walker who had a lot of trouble opening up to people. She stammered whenever someone made her feel anxious or someone was angry at her, which made it hard for her to communicate with other people sometimes, and which made her feel embarrassed. I relate a lot with Harriet, in a sense that I am an introvert just like her, who also feels it’s difficult to open up to strangers, and may take lots of time to eventually warm up to people. And believe or not, sometimes I also stammer, especially when I get nervous or anxious about something that I’m not comfortable with or in some situations that I don’t want to be in. Then we have Ethan Black - the dashing doctor who had chosen to build his professional life around the emergency unit, which made him constantly have to face all sorts of awful situations and angry patients. This forced Ethan to develop an ability to switch off his emotions in order to be detached from all the crazy stuff that happened around him at work, to the point that he often came off as a rough man. The first time Harriet met Ethan, some sparks did fly, but they went away fast, as during the second time they met, when Harriet had to come to Ethan’s apartment to pick up his sister’s dog for walking, Ethan was furious and shouted at her because the dog Madi messed up his living space. And just like that, Harriet’s stammer came back to haunt her. We cannot get any more real than that, can we? Relationships don’t always have a meet-cute moment, when everything is all rainbows and unicorns, and this book just proves that. But the more Harriet and Ethan spent time together, especially when Ethan asked her to stay over as a dog sitter, not just a dog walker, the more they learned about each other’s different sides and personalities. Behind that frightful, anxious, quiet and unassuming appearance, deep down inside, Harriet was such a brave and passionate person, whose life up to this point had been marred by the fact that her father didn’t love her. And also her fear of stammering. Behind that rough and sometimes snarky facade of a doctor, too engrossed in his professional life, was a man who was ready to listen to Harriet, to allow her the time to finish her sentences, and who saw Harriet as she is, not as someone with stammer. The way both of them started to open up to each other, to grow as individuals and as the two soulmates who finally found the other half, was both so real and so beautiful to read. I immensely enjoyed the banter between Harriet and Ethan, especially the one when Ethan was so sick and Harriet chose to stay to take care of him. So cute, hot, hilarious and sensual ^^ They both brought out the best in each other, and helped improve the other’s undesirable traits. With Ethan, Harriet learned to be more confident, to challenge herself more, and to appreciate herself more. She learned that it was not her fault that her father didn’t love her, although obviously it would still hurt. In return, Harriet softened Ethan’s rough edges, helping him realize that he was not a cold person; he had emotions, he was capable of feeling them, feeling that he truly loved Harriet, and that she was the one for him. And did I mention this book feature some hot sex scenes? Oh yes, Sarah Morgan delivered me some real steamy and sensual moments, and I’m not complaining :))) Overall, this book touched me a lot, on so many levels, especially the life story of Harriet - I can relate so much with Harriet, not only her shyness, her being an introvert, her difficulty in opening up to stranger, her stammer, but also how the way her family’s story, especially her father’s behaviors, left emotional scars in her. Not that my father did something to seriously impair our father-daughter relationship; it’s just that a lot of things he has done prove to me that he is not a great husband to my mother, and that hurts… That’s why I cried a lot while reading the parts that Harriet talked about her family, the lack of love and light that stemmed from the strained relationship between her father and mother, and how he used Harriet as an entity to vent the anger that he felt toward his wife. Poor young woman, growing up in that kind of household… Gladly she learned to heal all the scars and become a bolder woman, free from any emotional baggage that she had been carrying all along before meeting Ethan. ...more |
Notes are private!
|
1
|
Dec 23, 2020
|
Dec 26, 2020
|
Dec 26, 2020
|
Paperback
| |||||||||||||||
0008191794
| 9780008191795
| 0008191794
| 4.03
| 3,800
| Jan 01, 2008
| Jan 01, 2016
|
really liked it
|
Imagine you suddenly came to know that you have inherited a big but crumbling mansion in the beautiful Lancashire countryside, what would you do? That
Imagine you suddenly came to know that you have inherited a big but crumbling mansion in the beautiful Lancashire countryside, what would you do? That’s exactly what happened to Sophy Winter - a struggling single mom who for her whole adult life had been living away from her Winter family - when she was told by her distant cousin Jack Lewis that she, at the age of around 40, had inherited Winter’s End - the family’s mansion. The premise of the book was so catchy and enthralling, when we have a middle-aged woman, who had been struggling to make ends meet her whole life - now realized her dreams might have come true when she was suddenly given the family’s estate. But that was just the beginning, since bringing a crumbling, neglected mansion back to life and restoring it to its glorious days was definitely not an easy task for Sophy. Especially when surrounding her was Jack Lewis - the ever charming and attractive distant cousin whose motive for Sophy went beyond just the bond between cousins, and who seemed to be trying to talk Sophy into marrying him for the sake of her newly acquired cash. And there was Seth - the head gardener, who was the strong and silent type. His brooding appearance may have hidden something for Sophy that he masked behind his stubbornness and disagreement with Sophy about her decision to prioritize renovating the house over completing the garden that he was dedicated to finishing. Blending in with the current story of a woman trying her best to honor and renovate her family’s estate was the story of Sophy’s ancestor, Alys Blezzard - a young woman in the 16th century, who was accused of being a witch, who had a book of recipes that was passed on to later generations, and who also harbored a secret that could change the history of the Winter family forever. I’ve always been a sucker for contemporary stories with a rich and interesting past, and this book serves me just that. The parts about different types of roses, and how Sophy and Seth worked together to plant a brand new rose garden was enough for this book to win me over. The title and the cover of the book may suggest a story taking place during Christmas. However, “A Winter’s Tale” is more about the process of renovating a house and doing your inheritance justice, rather than a cozy Christmas story that readers may come to expect. But Christmas did appear in some final chapters, though, when the characters celebrated “the most wonderful time of the year” together after the estate had been successfully made over. The title of the book was taken from the title of William Shakespeare’s play “The Winter’s Tale”, which would resonate with the secret that was revealed later in the book. Overall, this is such a delighting, heartwarming and sometimes funny read. There were a couple of characters who I couldn’t stand because of their unbelievably unashamed behaviors. But at the end of the day, I really cherish this reading experience that Trisha Ashley gave me. This is the first book of hers that I’ve read, and surely I will check out more of her books if I have the chance. Again, her depiction of different types of roses and Sophy’s vision of having a garden full of plants and flowers from Shakespeare’s plays just made me want to have a garden like that one in the book!!! That would be “dreams come true” for me!!! ...more |
Notes are private!
|
1
|
Nov 28, 2020
|
Dec 02, 2020
|
Dec 01, 2020
|
Paperback
| |||||||||||||||
9786049774744
| 3.54
| 46
| unknown
| Sep 24, 2019
|
really liked it
|
Khi Nicolas - một chàng trai 27 tuổi người Pháp - đặt chân đến Hà Nội làm việc, anh đã nghĩ cả đất nước Việt Nam đều xoay quanh mình. Với vẻ ngoài đẹp
Khi Nicolas - một chàng trai 27 tuổi người Pháp - đặt chân đến Hà Nội làm việc, anh đã nghĩ cả đất nước Việt Nam đều xoay quanh mình. Với vẻ ngoài đẹp trai, lịch lãm, cùng quốc tịch nước ngoài, Nicolas dễ dàng làm quen được với nhiều cô gái cả Việt Nam lẫn expat làm việc tại Hà Nội, trong đó có Trà My. Khác với những người phụ nữ thích se sua, chưng diện, muốn quen Tây chỉ để đổi đời, để khoe mẽ, Trà My với tâm hồn giản dị, thuần nét đẹp của người Việt Nam đã chinh phục được trái tim của Nicolas. Thế nhưng, với tâm thế của một con người duy lý, ích kỷ, luôn muốn tình yêu phải “thuận tiện và hợp lý”, Nicolas đã để mất Trà My trong tiếc nuối. Câu chuyện tình đã từng rất đẹp ấy phút chốc trở thành một cuộc chia tay, để lại nỗi đau buồn khôn nguôi cho chàng trai đã nhận ra sai lầm của mình quá muộn màng. Là cuốn sách thứ ba của tác giả Marko Nikolić, một chàng trai người Serbia nhưng đã lựa chọn Việt Nam làm quê hương thứ hai của mình, “Phố Nhà Thờ” cũng là tác phẩm đầu tiên Marko Nikolić viết hoàn toàn bằng tiếng Việt. Nhưng nếu bỏ đi tên tác giả trên bìa cuốn sách, khó ai có thể nhận ra đây là một cuốn tiểu thuyết được viết bởi một anh Tây. Bởi Marko Nikolić đã sử dụng tiếng Việt - ngôn ngữ không phải tiếng mẹ đẻ của anh - vô cùng nhuần nhuyễn để viết nên câu chuyện dài hơn 300 trang này. Độc giả sẽ không hề có cảm giác ngồ ngộ hay khó chịu khi theo dõi câu chuyện tình của Nicolas và Trà My. Mọi thứ được diễn đạt rất trơn tru, mượt mà nhưng không kém phần sâu sắc, chạm đến cảm xúc của các nhân vật và rộng hơn cả là thực tế những gì đang diễn ra trong đời sống tại Hà Nội nói riêng và Việt Nam nói chung. Nói về việc viết văn, tác giả Marko Nikolić đã chia sẻ như sau: “Khi viết, tôi luôn quan tâm đến tâm lý con người và những hạn chế của tư duy. Theo tôi, mục tiêu của văn học là gạt bỏ những ảo tưởng về cuộc sống để đối mặt với sự thật.” Và quả đúng như vậy, với “Phố Nhà Thờ”, tác giả đã gạt bỏ mọi ảo tưởng về cuộc sống để phơi bày những góc cạnh thật sự, những hiện thực sinh động của Hà Nội. Những góc cạnh ấy được nhìn qua lăng kính của những người nước ngoài sống và làm việc ở thủ đô, thế nhưng độc giả Việt khi đọc tác phẩm, ắt hẳn sẽ có thể đồng ý phần nào với rất nhiều quan điểm, góc nhìn được nêu ra trong cuốn sách. Đó là cái nhìn về một Hà Nội xô bồ, đông đúc, một Hà Nội ô nhiễm không khí nghiêm trọng, nơi giao thông đầy nguy hiểm và bất chấp luật lệ. Đó là một Hà Nội nơi mà những sinh viên như Trà My chỉ được trả chưa tới hai mươi ngàn đồng cho một giờ làm phục vụ part-time, còn những giáo viên tiếng Anh là người Tây da trắng thì được trả đến hai mươi lăm đô cho một giờ dạy học. Cuốn tiểu thuyết soi rọi ánh sáng vào sự chênh lệch quá lớn giữa mức lương, mức sống và cơ hội việc làm giữa những người Việt Nam lao động vì cơm áo gạo tiền ở Hà Nội và những người Tây đến Việt Nam làm việc. Chỉ cần bạn là người da trắng và biết nói tiếng Anh, sẽ không thiếu những công việc lương cao cho bạn làm, để rồi sau đó bạn có thể hưởng thụ những dịch vụ cao cấp nhất, sang trọng nhất mà chỉ những người như bạn mới có thể chạm đến. Cả thành phố Hồ Chí Minh cũng không nằm ngoài góc nhìn của người nước ngoài tại Việt Nam, khi đó là một thành phố đã bị Mỹ hóa nghiêm trọng, với thức ăn nhanh, chủ nghĩa tiêu thụ, tư tưởng duy vật và người dân chỉ chăm chăm vào việc làm giàu cho bản thân mình. Nhưng cũng từ những góc nhìn, những nhận xét có cái đúng, có cái sai đó của các nhân vật là người nước ngoài trong truyện, tác giả Marko Nikolić cũng trực tiếp phê phán một bộ phận những người nước ngoài như Loris - sếp của Nicolas. Đó là những người xem Việt Nam chỉ như một mảnh đất an toàn để họ kiếm thu nhập tính theo đô la hoặc euro, và hưởng thụ những tiện nghi mà Việt Nam mang đến cho họ, bàng quan trước những mảnh đời cơ cực, những người Việt đang phải bươn chải vì mưu sinh để họ có thể hưởng thụ những tiện nghi ấy. Loris - với cái nhìn luôn mang tính phán xét, chê bai - đã ảnh hưởng rất nhiều đến cái nhìn của Nicolas về Việt Nam trong suốt một thời gian, khoét sâu thêm cái hố tự cao và ích kỷ của một chàng trai luôn muốn mọi thứ phải tiện nghi và hợp lý, ngay cả trong tình yêu với Trà My. Mối tình của Nicolas và Trà My là mối tình của hai con người đến từ Đông và Tây, đồng thời cũng là sự va chạm đầy thử thách giữa hai nền văn hóa có sự khác biệt rất lớn. Nhưng ở tận cốt lõi của nó, đó là mối tình giữa một cô gái đã sẵn sàng cho đi rất nhiều, có thiện ý học hỏi và tìm hiểu nền văn hóa của bạn trai, và một chàng trai vẫn chưa sẵn sàng để gắn bó thực sự, để yêu bằng trái tim chứ không phải bằng cái đầu lạnh lùng duy lý. Rồi chính thất bại trong tình yêu đó của Nicolas đã giúp anh nhận ra những điểm cần khắc phục ở bản thân, trên hết là sự thiếu thốn mục đích sống đã khiến anh mãi đắm chìm trong vũng lầy của sự ích kỷ và những ham muốn tầm thường. Vì vậy, bên cạnh việc là một câu chuyện tình yêu giữa chàng trai Tây và cô gái Việt, “Phố Nhà Thờ” còn mang đến thông điệp đầy mạnh mẽ về hành trình soi chiếu và nhận thức bản thân, để từ đó đưa ra được những lựa chọn sống đúng đắn. Nicolas đã phải trải qua chặng đường gian nan sửa đổi, làm mới bản thân và tìm ra hướng đi cho cuộc đời mình trong nỗi hoài nhớ mối tình đã mất. Và độc giả, dù là người Việt hay người nước ngoài, đều có thể ít nhiều nhận ra bản thân mình trong Nicolas, một người trẻ đã sống với những tính xấu của mình quá lâu, giờ đây tìm cách phấn đấu để trở nên tốt hơn, để tìm cách sửa sai, ít ra là sửa cái sai cho chính bản thân mình. Không ngào đường, không tô vẽ màu hồng, “Phố Nhà Thờ” của Marko Nikolić mô tả câu chuyện tình yêu của hai người đến từ hai nền văn hóa, hai quốc gia khác nhau như vốn dĩ nó phải thế. Đồng thời, tác phẩm cũng vượt lên trên những khác biệt ấy để nhìn thẳng vào những sự thật trong bản thân mỗi nhân vật, cũng như sự va chạm Đông - Tây đã hình thành nên những góc nhìn khác nhau về Việt Nam. Sau tất cả, “Phố Nhà Thờ” còn là lời kêu gọi người trẻ nhận thức lại bản thân mình và tìm ra mục đích sống đích thực - một thông điệp được truyền tải với đầy đủ sự mạnh mẽ nhưng vẫn mang khả năng tạo sự đồng cảm sâu sắc nơi người đọc. ...more |
Notes are private!
|
1
|
Apr 25, 2020
|
Apr 28, 2020
|
Jul 06, 2020
|
Paperback
| |||||||||||||||||
9786041015364
| 4.00
| 1
| unknown
| Apr 2012
|
really liked it
|
Một tập truyện ngắn hay, đọc từ hồi năm 2012, mà lúc đó chưa thấy có record của cuốn này nên sau đó chưa add sách vào read shelf. Xong rồi giờ thôi ki
Một tập truyện ngắn hay, đọc từ hồi năm 2012, mà lúc đó chưa thấy có record của cuốn này nên sau đó chưa add sách vào read shelf. Xong rồi giờ thôi kiểu tự mình add record rồi tự review luôn vậy ^^ Những câu chuyện về tình yêu, sự phản bội, những vụn vỡ, bi kịch, bất hạnh liên quan đến chữ "tình" đề có mặt trong cuốn sách này. Tất cả được viết với cái nhìn u buồn, hụt hẫng, trầm lắng, đúng kiểu văn học Ba Lan, nhưng cũng không thiếu tính bất ngờ, tạo được chiều sâu cảm xúc cho câu chuyện và để lại dư âm trong lòng độc giả.
...more
|
Notes are private!
|
1
|
Jul 2012
|
Jul 2012
|
Jun 06, 2020
|
Paperback
| |||||||||||||||||
unknown
| 3.00
| 2
| Jul 01, 2009
| Jul 2009
|
liked it
|
Đọc lâu quá rồi không còn nhớ gì nhiều :)) Chỉ nhớ cóp được một quote hay hay để post Facebook :D
|
Notes are private!
|
1
|
Jul 2009
|
Jul 2009
|
May 31, 2020
|
Paperback
| |||||||||||||||||
3.85
| 11,837
| Aug 18, 2005
| 2009
|
liked it
|
Đọc cuốn này lâu lắm rồi mà quên add trên này, chả nhớ và ấn tượng gì mấy ngoài chuyện khủng bố tử vì đạo. Đọc đoạn tóm tắt ở bìa sau tưởng cuốn này h
Đọc cuốn này lâu lắm rồi mà quên add trên này, chả nhớ và ấn tượng gì mấy ngoài chuyện khủng bố tử vì đạo. Đọc đoạn tóm tắt ở bìa sau tưởng cuốn này hấp dẫn lắm, gì mà "một bí mật vĩ đại của tình yêu dần được hé mở", làm mình ham hố mua đọc, rốt cuộc đọc xong chả biết cái bí mật vĩ đại ấy là gì =))) Với cả nhiều bạn đã chỉ ra, Nhã Nam đặt tựa tiếng Việt cho cuốn này quá lừa tình, ngoài bìa nghe tưởng ngôn tình nhưng thực ra cái ruột lại không phải... Thôi thì cũng đọc được hết cuốn này nên cho 3 sao vậy ^^
...more
|
Notes are private!
|
1
|
Jul 2009
|
Jul 2009
|
May 30, 2020
|
Paperback
| ||||||||||||||||||
0525506349
| 9780525506348
| 0525506349
| 4.23
| 1,278,594
| May 09, 2017
| Aug 06, 2019
|
it was amazing
|
Eleanor Oliphant là một nhân viên văn phòng mẫn cán 30 tuổi, cô đơn và không có bạn bè hay người thân ở cạnh bên. Chuỗi sinh hoạt hàng tuần của cô chỉ
Eleanor Oliphant là một nhân viên văn phòng mẫn cán 30 tuổi, cô đơn và không có bạn bè hay người thân ở cạnh bên. Chuỗi sinh hoạt hàng tuần của cô chỉ gói gọn trong hai chữ “đi làm” và những ngày cuối tuần với món pizza đông lạnh, rượu vodka cùng những cuộc trò chuyện với người cô gọi là mẹ. Eleanor không có kỹ năng giao tiếp xã hội; cô không khéo léo khi trò chuyện, và không có bất kỳ một mối quan hệ tốt đẹp nào với các đồng nghiệp vốn luôn tỏ thái độ cô lập đối với Eleanor. Cô nghĩ gì nói đó, và điều này biến Eleanor trở thành một đối tượng để đồng nghiệp bàn tán và chỉ trỏ. Tất cả mọi thứ dần thay đổi khi Eleanor gặp gỡ và kết bạn với Raymond Gibbons - nhân viên IT của công ty nơi cô làm việc. Cùng nhau, họ đã cứu giúp bác Sammy Thom gặp nạn trên đường, để rồi Eleanor được gặp gỡ với những con người rồi đây sẽ giúp cô thay đổi cuộc đời mình. Tác giả Gail Honeyman viết cuốn tiểu thuyết đầu tay cực kỳ xuất sắc của mình trong vòng hai năm, khi bà đang làm việc full-time. Tác phẩm thể hiện mong muốn khám phá và tìm hiểu nguyên nhân cho cái cảm giác mà bà gọi là “nỗi cô đơn thành thị”, khi những người trẻ sống trong các thành phố lớn chỉ có biết đi làm và về nhà, không có bất kỳ một sự kết nối nào giữa người với người. Và thông qua nhân vật Eleanor cùng những suy nghĩ, hành động, lời nói chân thật, vừa hài hước nhưng nhiều khi cũng lắm đớn đau của cô, Gail Honeyman đã dựng nên một chân dung hoàn hảo của một người trẻ đã và đang tồn tại, chứ không phải sống, trong nỗi cô đơn thành thị đó, bị đè nén suốt bao năm và luôn nghĩ rằng không thể có một thực tại khác tốt đẹp hơn dành cho mình. Nguyên nhân dẫn đến nỗi cô đơn ấy của Eleanor, độc giả cùng các nhân vật đã dần dần khám phá ra qua từng trang viết soi rọi vào quá khứ kinh hoàng và tràn đầy đau xót của nhân vật. Mình không đếm nổi số lần mình đã khóc khi đọc tác phẩm này, khi chứng kiến từng mảnh, từng mảnh ký ức đớn đau của Eleanor hiển hiện lên trang sách thông qua lời kể và hành trình nhớ lại những trải nghiệm đau buồn khủng khiếp của chính cô. Là nạn nhân sống sót duy nhất trong một vụ cháy, Eleanor đã trải qua một cú sốc tâm lý kinh hoàng, bên cạnh việc phải gánh chịu những vết sẹo do bị bỏng hằn đầy một phía của khuôn mặt cô. Suốt bao năm qua, cô đã luôn mang trong mình những vết thương chưa bao giờ lành hẳn, cả về thể xác lẫn tinh thần, thể hiện dấu hiệu của một người mắc chứng rối loạn căng thẳng hậu sang chấn (PTSD - Post-traumatic stress disorder). Mình đã không kìm được nước mắt khi đọc đến những dòng tâm sự này của Eleanor, về cái cách mà vụ cháy ấy đã để lại không chỉ những vết sẹo trên khuôn mặt cô, mà còn cả trong tim cô nữa. Đó là những vết sẹo mà cô hy vọng không bao bọc hết toàn bộ trái tim cô, cùng trái tim mà cô hy vọng vẫn còn những phần chưa bị phá hủy để tình yêu có thể len lỏi vào: “There are scars on my heart, just as thick, as disfiguring as those on my face. I know they’re there. I hope some undamaged tissue remains, a patch through which love can come in and flow out. I hope.” Trải qua một sự kiện khủng khiếp như thế, sự kiện mà dư âm kinh hoàng của nó vẫn còn ám ảnh bên trong con người cô, Eleanor đã lớn lên mà không nghĩ rằng mình cần phải làm điều gì đó để thay đổi một cuộc đời mà cô nghĩ rằng chỉ cần “tạm ổn” là được của mình. Cô cặp kè với một gã đàn ông bạo lực, thích áp chế mình, và bị hắn đánh đập đến mức phải nhập viện. Cô chia tay hắn, tiếp tục sống trong cảnh cô độc. Thế nhưng, bất chấp tất cả mọi thứ, tất cả mọi trải nghiệm đau đớn, buồn bã, chua xót mà cô đã trải qua, một phần nào đó của một thiếu nữ muốn yêu và được yêu trọn vẹn, muốn được chạm vào bằng tất cả tình yêu thương và sự trân quý vẫn còn tồn tại bên trong con người Eleanor. Cô “cảm nắng” ca sĩ của một ban nhạc, rồi bí mật theo dõi anh ta trên mạng xã hội, lên kế hoạch cho cuộc gặp với người mà cô xem là “người đàn ông hoàn hảo của cuộc đời mình”, dẫu cho cô và anh ta chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với nhau, và cuối cùng, anh ta hóa ra là một gã đàn ông tồi tệ. Với Eleanor, độc giả sẽ tìm thấy một nhân vật đầy thú vị và hoàn toàn có thể đồng cảm được, một khi đã tìm hiểu sâu về cá tính và quá khứ của cô đằng sau vẻ ngoài của một người phụ nữ cô độc. Cái cách mà Eleanor mơ mộng về chàng ca sĩ “hoàn hảo” của mình, về tương lai sắp tới với đám cưới và một gia đình “hoàn hảo” ngay cả khi cô còn chưa nói chuyện trực tiếp với anh ta, vừa có cái gì đó thật ngây thơ, thật không giống một người phụ nữ đã bước sang tuổi 30. Nhưng đồng thời một hopeless romantic như mình, một đứa cũng hay mơ mộng về những anh diễn viên, ca sĩ đẹp trai mà mình mê mẩn, lại hoàn toàn có thể tìm thấy mình trong đó. Những mong muốn, khát khao, hy vọng của Eleanor là những mong muốn, khát khao, hy vọng rất người, rất đẹp, rất nhân bản. Và một lần nữa, Eleanor đã khiến mình khóc khi đọc đến những dòng tâm sự này của cô, tâm sự của một con người đã cô đơn quá lâu rồi, và tất cả những gì cô mong mỏi chỉ là một sự kết nối thông qua những cái chạm, những cử chỉ chăm sóc, yêu thương, vỗ về…: “I was thirty years old, I realized, and I had never walked hand in hand with anyone. No one had ever rubbed my tired shoulders, or stroked my face. I imagined a man putting his arms around me and holding me close when I was sad or tired or upset; the warmth of it, the weight of it.” Dần dần qua từng trang sách, cá tính và phẩm chất của nhân vật Eleanor càng được xây dựng rõ nét thêm, phả thêm tính người vào một nhân vật ban đầu vốn dĩ luôn là chủ thể của sự cô lập và chỉ trỏ. Tất cả chỉ nhằm chứng minh với độc giả rằng, bất chấp những gì đã xảy ra, bất chấp những vết sẹo, cả thể xác lẫn tinh thần, mà cô phải gánh chịu, bên trong Eleanor vẫn vẹn nguyên một con người giàu cảm xúc và khát khao yêu thương. Cô chỉ cần gặp đúng người - những người như Raymond Gibbons hay bác Sammy Thom và gia đình của bác, những người không phán xét Eleanor cùng kỹ năng xã hội kém cỏi của cô, những người để cô là chính cô, đối xử với cô bằng tình yêu thương và sự trân trọng mà cô vẫn luôn xứng đáng nhận được - để từ đó cô có thể dần dần cởi mở lòng mình. Về phần Eleanor, cô đã dần nhận ra rằng cuộc đời mình từ trước đến nay đã không ổn như thế nào, và cô cần phải thay đổi cuộc sống mà cô luôn nghĩ là “tạm ổn” của mình cũng như học cách từng bước chữa lành những vết thương lòng luôn âm ỉ. Quá trình chữa lành ấy bắt đầu từ những cuộc gặp mặt với nhân viên tư vấn tâm lý, với việc nhớ lại và nhìn nhận toàn bộ sự thật về vụ cháy năm xưa, về bản chất của mẹ cô - một người đàn bà đã nuôi dạy Eleanor trong sự áp chế mang tính phán xét đến kinh hoàng. Sự áp chế ấy đã ám ảnh và trói buộc tinh thần của Eleanor suốt bao năm qua, và ảnh hưởng của nó vẫn còn đó, rất lâu sau khi mẹ cô đã qua đời. Trái ngược với nhiều cuốn tiểu thuyết lấy bối cảnh đương đại khác, với nhân vật nữ chính gặp vấn đề, để rồi sau đó xuất hiện một người đàn ông sẽ giúp cô thay đổi cuộc sống và rồi hai người yêu nhau, “Eleanor Oliphant is Completely Fine” hoàn toàn không đi theo hướng này. Tác giả Gail Honeyman không để cho Eleanor và Raymond trở thành một đôi, nhất quyết không dùng tình yêu như một “cứu cánh hiển nhiên” cho tình trạng của nhân vật nữ chính. Bởi như thế thì quá dễ đoán và quá bình thường rồi nhỉ? Vì lẽ đó, mình lại càng xem trọng cuốn tiểu thuyết này hơn, bởi nó không quá đề cao tình yêu lãng mạn, cũng như không biến nhân vật nữ chính trở thành đối tượng của mô típ quen thuộc này. “Eleanor Oliphant is Completely Fine” là hành trình chữa lành của riêng Eleanor; nó không phải là một chuyến đi với đích đến là nhằm giúp Eleanor tìm được người yêu để mà cô phải yêu ai đó ở cuối truyện. Và thực tế thì, Eleanor cần phải học cách làm lành và vượt qua quá khứ của mình, trở thành phiên bản tốt nhất của cô, và cải thiện cuộc sống hiện tại, trước khi có thể sẵn sàng đón nhận tình yêu - điều có thể đến, có thể không (mặc dù mình cực kỳ hy vọng Eleanor và Raymond có thể trở thành một cặp luôn ấy). ...more |
Notes are private!
|
1
|
Aug 27, 2020
|
Aug 30, 2020
|
Apr 21, 2020
|
Paperback
| |||||||||||||||
9786045390511
| 3.95
| 809,673
| Jan 02, 2018
| Jan 25, 2019
|
really liked it
|
Anna Fox - bác sĩ trị liệu tâm lý trẻ em - mắc chứng sợ khoảng rộng và không thể ra khỏi nhà sau một biến cố kinh hoàng (biến cố đó là gì thì càng đọc
Anna Fox - bác sĩ trị liệu tâm lý trẻ em - mắc chứng sợ khoảng rộng và không thể ra khỏi nhà sau một biến cố kinh hoàng (biến cố đó là gì thì càng đọc về sau độc giả sẽ càng rõ), biểu hiện của rối loạn căng thẳng hậu sang chấn tâm lý. Trong suốt gần một năm nay, tất cả hoạt động trong một ngày của Anna chỉ gói gọn trong việc quan sát, theo dõi và chụp ảnh hàng xóm đối diện nhà mình bằng chiếc máy ảnh Nikon; lên trang web Agora đưa ra lời khuyên cho các bệnh nhân cũng mắc chứng sợ khoảng rộng giống cô; học tiếng Pháp và xem các bộ phim thriller trắng đen thời xưa. Chưa kể Anna còn nốc rượu merlot như hũ chìm, và uống thuốc điều trị chứng sợ của mình không theo chỉ định về cữ thuốc của bác sĩ (có ngày bữa tối của Anna chỉ là một chai rượu và một bụm thuốc thôi đó…). Một ngày kia, Anna làm quen với một người phụ nữ cô cho là Jane Russell - thành viên của gia đình Russell sống ở đối diện nhà cô, phía bên kia vườn hoa. Anna mời Jane vào nhà mình chơi đến những hai lần, hai người phụ nữ đã nói chuyện với nhau về rất nhiều thứ. Thế rồi một buổi tối, Anna chứng kiến Jane bị đâm trong nhà của gia đình Russell - một vụ án mạng đầy máu me mà Anna chắc chắn là mình đã chứng kiến. Thế nhưng, khi cảnh sát cho gọi Alistair Russell sang nhà Anna để đối chất với lời khai của cô, người phụ nữ ông dẫn vào và giới thiệu là Jane Russell - vợ của mình - lại là một người phụ nữ xa lạ, hoàn toàn không phải là cô Jane Russell mà Anna đã tiếp xúc và nói chuyện trước đây. Vậy điều gì đã xảy ra và thực sự đang xảy ra? Toàn bộ câu chuyện Anna kể về vụ án mạng giết chết người cô cho là Jane Russell liệu có thực, xét đến việc Anna là một người nghiện rượu và lại đang uống các loại thuốc có thể gây tác dụng phụ là ảo giác? Hay có một bí ẩn, một âm mưu gì đó ghê gớm đang ẩn giấu đằng sau những chương sách? Mình cực thích đọc các tác phẩm trinh thám, thriller với nhân vật là người kể chuyện không đáng tin (unreliable narrator), và đây cũng không phải là ngoại lệ. Bằng việc trao giọng kể cho Anna Fox - một người phụ nữ đang có quá nhiều bất ổn trong cuộc sống và tâm lý, ngày nào cũng nốc rượu và uống thuốc không có chừng mực - tác giả, ngay từ đầu, đã mang đến cho câu chuyện một sự mập mờ, không rõ ràng, tất cả đến từ trí óc luôn rền rĩ, thiếu tỉnh táo và đầy những mớ bòng bong của Anna. Ngay cả việc Ed - chồng của Anna - và Olivia - con gái của cô hiện đang ở đâu, còn sống hay đã chết, cũng cho thấy một sự mập mờ, không rõ ràng. Ban đầu mình đã nghi ngờ hai nhân vật này đã qua đời rồi, thế nhưng Anna, khi kể về chồng và con gái của mình cho người khác biết, đều nói rằng vợ chồng cô đang ly thân, con gái ở với cha. Và Anna thường xuyên có những cuộc hội thoại với cả Ed và Olivia, mà sự hay ho của ngôn ngữ văn chương đã giúp độc giả khó lòng nhận ra liệu rằng Anna đang nói chuyện qua điện thoại với chồng và con gái hiện đang còn sống, hay là đang nói chuyện trong tâm tưởng với hai người thân đã chết rồi (nhưng nếu ai đã đọc qua nhiều tác phẩm thuộc thể loại này, và tinh ý một chút thì hoàn toàn có thể đoán ra ngay sự thật về Ed và Olivia). Và giữa tình cảnh nhìn thấy một vụ án mạng nhưng bản thân mình lại là một nhân chứng không mấy đáng tin đó, cộng với sự quyết liệt khẳng định từ Alistair Russell rằng vợ ông chưa bao giờ đến nhà Anna, rằng không có bất cứ vụ án mạng hay hành hung nào diễn ra ở nhà ông, Anna Fox đã bị cảnh sát nghi ngờ về lời khai của cô, quan ngại cho sức khỏe tâm thần của cô. Cuộc sống bị đảo lộn, Anna nốc thêm nhiều rượu và thuốc hơn, để rồi chính cô cũng quay ra nghi ngờ bản thân mình và những gì cô nghĩ rằng mình đã trông thấy. Đâu là thật? Đâu chỉ là tưởng tượng? Ai mới là người đáng tin trong toàn bộ tấn tuồng này? Để rồi khi Anna bắt đầu tua lại cuốn phim về những gì đã xảy ra trong trí nhớ của cô, như khi cô thưởng thức những bộ phim thriller đen trắng mà cô yêu thích, thì khi đó manh mối tiết lộ chân tướng hung thủ mới dần dần được hé lộ cho cô và cả độc giả. “Người đàn bà sau cửa sổ” có thể bắt đầu một cách chậm rãi đối với nhiều người, vì tác giả dành kha khá dung lượng đoạn đầu để xây dựng bầu không khí mập mờ, không rõ ràng bắt nguồn từ lời kể chuyện của một nhân vật không đáng tin. Những độc giả thiếu kiên nhẫn có lẽ sẽ cảm thấy khá ngột ngạt, mòn mỏi trước sự chậm rãi cũng như mập mờ cứ tiếp diễn liên tục như thế. Thế nhưng, một khi đã đến trường đoạn vụ án mạng, và quá trình Anna Fox tự mình suy luận để đến gần hơn với nhân dạng của hung thủ, “Người đàn bà sau cửa sổ” bắt đầu tăng tốc và đưa đến những phút giây ly kỳ, hồi hộp và khá thỏa mãn. Đặc biệt những chương cuối, khi Anna đối đầu tay đôi với hung thủ, quả là những chương hấp dẫn nhất, giàu tính điện ảnh nhất của câu chuyện, đã khiến mình đọc ngấu nghiến, không rời mắt khỏi trang sách, như thể những thước phim căng thẳng nhất của chính cuộc đời Anna đang được trình chiếu trước mắt mình. Hung thủ thì thôi khỏi nói rồi, một sát thủ tâm thần biến thái chính hiệu, đã không từ một thủ đoạn nào hòng ám hại cả Anna - nhân chứng cho hành vi tội ác của hung thủ. Cách mà hung thủ tiếp cận để moi thông tin từ Anna, sau đó thực hiện những hành vi đe dọa cô, thực sự khiến mình ngỡ ngàng vì kiểu “dám cả gan mạo hiểm đi xa tới mức đó luôn”. Thế nhưng giữa thời đại này thì đúng là không có cái gì là không thể. Và chúng ta không thể nào biết chắc được về tất cả mọi thứ cũng như tất cả mọi người mà chúng ta giao tiếp hàng ngày. Mình cẩn thận, giữ kẽ với người này nhưng hóa ra người kia lại mới chính là kẻ mình cần cảnh giác… Đúng là không biết đâu mà lần hic hic… Đọc sách xong rồi thì mình hóng phim, nghe đâu sẽ ra mắt vào tháng 5 năm nay (trên bìa gập cuốn sách thì bảo là tháng 10/2019 phim ra mắt, nhưng năm ngoái không thấy đâu, chắc dời thời điểm công chiếu lại sang 2020…). Phim có chị đẹp Amy Adams của mình đóng, lại có cả Julianne Moore đóng vai được cho là Jane Russell, thế nên hy vọng là sẽ hay như sách :D Chưa gì xem trailer phim thấy cũng hấp dẫn, đáng mong chờ rồi đó: https://www.youtube.com/watch?v=J0hTm... ...more |
Notes are private!
|
1
|
Feb 10, 2020
|
Feb 15, 2020
|
Feb 16, 2020
|
Paperback
| |||||||||||||||||
6045666232
| 9786045666234
| 6045666232
| 4.17
| 156,333
| Oct 14, 2016
| 2019
|
it was amazing
|
“Kim Ji Young, sinh năm 1982” là một cuốn tiểu thuyết nữ quyền Hàn Quốc, bởi nó đã phơi bày một cách chân thực bức tranh về cuộc sống của đa số phụ nữ
“Kim Ji Young, sinh năm 1982” là một cuốn tiểu thuyết nữ quyền Hàn Quốc, bởi nó đã phơi bày một cách chân thực bức tranh về cuộc sống của đa số phụ nữ Hàn Quốc đương đại, mà đại diện là nhân vật Kim Ji Young. Những gì mà nhân vật này đã trải qua, suốt từ thuở ấu thơ cho đến khi trưởng thành, đi làm, kết hôn rồi sinh con, tất cả đều xuất phát từ suy nghĩ trọng nam khinh nữ và tư tưởng kỳ thị phụ nữ có hệ thống ở Hàn Quốc. Từ trước khi Kim Ji Young sinh ra, mẹ cô đã phải hy sinh cuộc đời và những ước mơ của bà để đi làm kiếm tiền cho các anh em trai mình có cái ăn cái học. Đến khi mẹ cô lập gia đình, bà đã phải phá thai khi biết lần mang thai thứ ba của bà tiếp tục là con gái. Trong gia đình mình, Kim Ji Young và chị gái luôn bị xếp sau đứa em trai của họ - đứa cháu được bà nội yêu thương và cưng chiều hơn cả, nhất nhất cái gì ngon nhất, đẹp nhất, tuyệt nhất cũng dành cho cháu trai. Đến khi đi học, những nữ sinh như Kim Ji Young cũng luôn phải ăn sau các nam sinh, vì thế luôn bị cô mắng vì ăn chậm. Những hành động bắt nạt của bạn nam trong lớp dành cho Kim Ji Young thì được cô giáo “diễn dịch” là vì bạn nam ấy thích Kim Ji Young (?!). Rồi nữ sinh luôn phải tuân thủ những quy định khắt khe về trang phục, trong khi nam sinh thì ăn mặc có ra sao cũng chẳng ai nói gì. Đến khi Kim Ji Young trưởng thành và bắt đầu dấn thân vào thế giới của công việc và những mối lo của người lớn, xã hội kỳ thị phụ nữ ấy lại tiếp tục mang đến những rào cản và cả những bất công cho những người phụ nữ như cô. Đi làm thì hầu như phụ nữ luôn bị xếp sau đồng nghiệp nam, lại còn phải đối mặt với những tình huống quấy rối, những câu bông đùa trêu ghẹo phát tởm đến từ những tên đàn ông ở vị trí cao hơn Kim Ji Young. Và một trong những vấn đề gây nhức nhối nhất theo mình thấy khi tìm hiểu về nữ quyền ở Hàn Quốc, đó chính là việc hầu như phụ nữ đi đã lập gia đình, và nhất là khi đã sinh con, thì phải hy sinh công việc và sự nghiệp của mình để ở nhà làm vợ, làm mẹ. Cả một xã hội không tạo điều kiện cho người phụ nữ có được sự cân bằng giữa công việc và đời sống gia đình, không cho họ cơ hội để cống hiến cho xã hội, tước đi của họ tiếng nói và cả quyền được quyết định hướng đi cho cuộc đời mình. Chả trách cho dù chồng của Kim Ji Young rất cố gắng thấu hiểu và ủng hộ vợ, nhưng anh cũng không thể nào phá vỡ được cái vòng luẩn quẩn mà vợ anh và hàng triệu những Kim Ji Young khác đã mắc vào vì tư tưởng kỳ thị phụ nữ ở Hàn Quốc đã định hình lối sống và tư duy của đại đa số người dân. Mà nếu một người đàn ông - nhóm người chính chịu trách nhiệm tạo nên chế độ gia trưởng này - còn không thể nào thay đổi được những gì đã và đang diễn ra suốt hàng thập kỷ qua, thì liệu có phép màu nào dành cho Kim Ji Young, những người phụ nữ như cô, và cả Kim Ji Won - con gái của cô - cùng thế hệ những người phụ nữ tiếp theo của Hàn Quốc? Đỉnh điểm bi kịch của Kim Ji Young, giọt nước làm tràn ly khiến cô lâm vào cảnh tinh thần không ổn định, luôn mở miệng nói những lời đến từ những người phụ nữ thế hệ trước của gia đình cô, đó chính là khi cô đẩy xe nôi đưa con mình đi công viên, rồi ngồi nhâm nhi thưởng thức cà phê trong một buổi sáng hiếm hoi không phải vất vả với việc nhà cửa bếp núc, thì một tên đàn ông mặc đồ vest đi làm hẳn hoi, thì thầm với bạn mình, bảo cô là “con sâu ăn bám” những đồng tiền do chồng cô kiếm được. Vâng, một Kim Ji Young đã phải hy sinh con đường sự nghiệp của mình để vẹn tròn thiên chức làm vợ, làm mẹ; một Kim Ji Young như bao nhiêu người mẹ khác, đã phải trải qua cơn đau như xé cơ thể mình ra làm đôi để mang một sinh linh đến với thế giới này; một Kim Ji Young đã luôn cố gắng làm tất cả mọi thứ thể chăm sóc cho con và lo việc nhà ổn định để chồng cô có thể yên tâm đi làm, cho dù làm việc nhà thì cũng mệt mỏi y như đi làm thôi, thì giờ đây lại bị nói là ăn bám. Nếu vai trò giới tính đổi ngược lại, nếu chồng Kim Ji Young là người đẩy xe nôi đưa con đi công viên, ngồi nhâm nhi cà phê, còn Kim Ji Young là người đi làm kiếm tiền, thì không biết những thành phần như tên thanh niên trong bộ đồ vest ấy có bảo chồng của Kim Ji Young là “con sâu ăn bám” không nhỉ? Đọc cuốn sách này, mình đồng cảm với Kim Ji Young, với mẹ của cô cùng những người phụ nữ khác trong xã hội Hàn Quốc ở nhiều điểm. Mình đã, đang và luôn nhìn thấy những bất công, những sự phân biệt giới tính, những hành vi, lời nói mang tính trọng nam khinh nữ, kỳ thị phụ nữ ở xung quanh mình, mặc dù trải nghiệm của mình, so với Kim Ji Young, thì vẫn còn đỡ hơn rất rất nhiều. Mình không hy vọng những người đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông Á Đông, sinh ra và lớn lên trong xã hội chịu ảnh hưởng ít nhiều của Nho giáo và tư tưởng gia trưởng, có thể hiểu được tất cả những gì Kim Ji Young và những người phụ nữ như cô đã và đang trải qua. Thế nhưng, mình vẫn mong các anh có thể đọc cuốn sách này và hình dung được phần nào cái trải nghiệm bức bối và kìm hãm mà rất nhiều phụ nữ như Kim Ji Young đang phải đối mặt. Cuốn sách này được viết ra không phải để ca thán, để phụ nữ kể cho nhau nghe làm phụ nữ khổ như thế nào. Mỗi giới đều có những vất vả, khổ sở sở của riêng mình, mình không phủ nhận điều đó. Thế nhưng có lý do để câu chuyện của Kim Ji Young được kể ra, và xứng đáng được đọc. Mình cực kỳ dị ứng với lối suy nghĩ “mỗi giới sinh ra là đã được phân chia sẵn vai trò và trách nhiệm trong xã hội”, bởi đó là lối suy nghĩ cực kỳ thiển cận và không phù hợp với thời đại. Nó phù hợp với tổ tiên chúng ta, cái thời còn ăn lông ở lỗ, khi hình thái xã hội còn đơn giản, công việc duy nhất của con người là làm sao để sinh tồn. Nhưng thời đại bây giờ khác rồi, mọi thứ phát triển hơn, phức tạp hơn, đồng nghĩa với việc sự phân chia rạch ròi “nữ phải thế này, nam phải thế kia” không còn áp dụng được nữa, tư tưởng con người cũng nên thay đổi để phù hợp với sự đi lên của xã hội. Mình là phụ nữ nhưng không thích công việc bếp núc hay những việc khéo tay hay làm, vậy điều đó có khiến mình ít tính nữ hơn hay không? Lời cuối cùng là một chút nhận xét về cách viết của “Kim Ji Young, sinh năm 1982”. Câu chuyện trong cuốn sách là hư cấu nhưng được viết dưới dạng một bản báo cáo của bác sĩ tâm lý chữa trị cho Kim Ji Young, với những chú thích về nguồn thông tin được trích dẫn. Vì thế, nhiều người có thể gặp khó khăn trong việc kết nối với nhân vật chính, vì cách viết lạnh lùng, mang tính khoa học theo dạng một bản báo cáo. Đến cuối cùng, dẫu cho bác sĩ tâm lý có nhận ra được nguồn cơn đã gây nên tình trạng hiện tại của Kim Ji Young, thì ông vẫn chốt hạ một câu rằng “Nhưng dù nhân viên có tốt đến mấy mà không tự giải quyết được vấn đề nuôi con của mình thì cũng sẽ làm ảnh hưởng đến công việc. Tôi đã quyết định sẽ chọn một người chưa kết hôn để thay cô.” Vâng, cái vòng luẩn quẩn ấy lại tiếp tục, dẫu cho rất nhiều người đã nhận ra nó. Việc không có ánh sáng cuối đường hầm nào cho Kim Ji Young cùng những người phụ nữ như cô, một lần nữa đã nhấn mạnh tình cảnh không lối thoát cùng tương lai mờ mịt mà rất có thể sẽ cần rất nhiều thế hệ mới có thể cải thiện được. Một cái kết không thể chân thực, đau lòng và gây nhức nhối hơn… Mình tìm được một bài review cuốn sách này trên tờ New York Times, do một người gốc Hàn viết, cách dùng từ hơi bị hay luôn: https://www.nytimes.com/2020/04/14/bo... ...more |
Notes are private!
|
1
|
Jan 09, 2021
|
Jan 11, 2021
|
Feb 12, 2020
|
Paperback
| |||||||||||||||
9786049777738
| 3.86
| 12,056
| Apr 02, 2019
| Dec 12, 2019
|
really liked it
|
Nathan Fawles - một nhà văn tài năng và nổi tiếng, đột ngột tuyên bố giã từ sự nghiệp viết lách khi đang ở đỉnh cao vinh quang ở đội tuổi 35, lui về ở
Nathan Fawles - một nhà văn tài năng và nổi tiếng, đột ngột tuyên bố giã từ sự nghiệp viết lách khi đang ở đỉnh cao vinh quang ở đội tuổi 35, lui về ở ẩn tại Beaumont - hòn đảo nhỏ bé, xinh đẹp, tách biệt với phần còn lại của thế giới và chưa bị du lịch tàn phá tại Pháp. Raphael Bataille - một thanh niên 24 tuổi đang tập tành viết lách, tập bản thảo cuốn tiểu thuyết đầu tay đã bị hàng loạt nhà xuất bản từ chối - đã cập bến hòn đảo Beaumont, bắt đầu công việc trợ lý tiệm sách cho ông chủ Audibert - một việc làm mang đến cơ hội cho cậu được gặp gỡ Nathan Fawles - nhà văn thần tượng của đời mình. Cũng trong ngày Raphael đến Beaumont, Mathilde Monney - nữ phóng viên trẻ tuổi người Thụy Sĩ với hành tung bí ẩn - cũng cập bến Beaumont, có vẻ như đang tìm cách tiếp cận cựu nhà văn Nathan Fawles với một mục đích gì đó. Rồi ít lâu sau, hòn đảo Beaumont vốn dị yên bình bỗng xuất hiện cái xác một người phụ nữ bị tra tấn dã man và gắn trên thân cây cổ thụ linh thiêng của đảo. Rốt cuộc có mối liên hệ gì giữa Nathan, Raphael và Mathilde? Cái xác của người phụ nữ bị sát hại đó thuộc về ai? Và liệu có bí mật sâu xa đau lòng ám ảnh nào đã khiến một nhà văn lừng lẫy đã làm hàng triệu độc giả phát cuồng bỗng dưng từ bỏ sự nghiệp đã gắn bó máu thịt với mình và không một lần đụng đến chiếc máy đánh chữ nữa? Lần nào đọc tiểu thuyết của Guillaume Musso cũng vậy, cũng là một tour de force, một trải nghiệm đầy lôi cuốn, hấp dẫn, với tầng tầng lớp lớp những sự kiện, sự thật chồng chất lên nhau, và Musso chính là bậc nghệ sĩ tài hoa đã dần dần bóc trần từng lớp sự thật ấy, khiến khán giả đi từ bất ngờ này đến sự kinh hoàng khác. Kinh hoàng trước bản chất thật của con người, trước việc “nhìn vậy mà không phải vậy”. Và quả thực là thế, khi Musso cố tình rải một vài red herring ở đoạn đầu, dắt mũi suy luận của mình, để rồi đưa đẩy đến những sự thật, những mối liên hệ, những khám phá không thể không gây sửng sốt và bàng hoàng. Phải thừa nhận rằng sau tất cả những cảm xúc được cuốn tiểu thuyết này gợi nên như thế, “Cuộc sống bí mật của các nhà văn” vẫn là một tác phẩm có phần “nhẹ đô” của Musso, nếu tính về độ lắt léo, và khi so sánh với hai tác phẩm trinh thám gần đây nhất, cực ấn tượng của bác ấy mà mình đọc là “Cô gái Brooklyn” và “Cô gái và màn đêm”. Bí mật trong “Cuộc sống bí mật của các nhà văn” có thể xem là hay và hấp dẫn, nhưng trường đoạn tiết lộ bí mật có vẻ hơi nhanh một tẹo, xét đến tổng thể câu chuyện trải qua trong vòng nhiều tuần chứ không chỉ một vài ngày (và đây cũng là cuốn tiểu thuyết ngắn nhất của Musso mà nào giờ mình đọc, bản dịch tiếng Việt còn chưa tới 300 trang). Ấy thế mà bằng tất cả tài năng dẫn dắt câu chuyện một cách tài tình của mình, Musso vẫn đủ sức khiến mình bị đóng đinh vào câu chuyện trong “Cuộc sống bí mật của các nhà văn”, theo dõi liên tục từ trang này qua trang khác hành trình phơi bày sự thật của các nhân vật trong truyện. Chưa đến hai ngày là mình đã đọc xong quyển sách. Và vẫn là một câu chuyện mang bản sắc của Musso, mình đã thấy nổi da gà trước mối liên hệ không thể ngờ tới giữa những con người tưởng chừng như không có sợi dây liên kết nào giữa họ. Đúng là ở cuộc đời này, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra. Và cũng vẫn đúng với thương hiệu “tiểu thuyết của Guillaume Musso” đã được xây dựng từ trước đó, tác giả đã tạo nên một “Cuộc sống bí mật của các nhà văn” đầy lôi cuốn, câu chuyện về hai tên tội phạm sừng sỏ, vụ sát hại dã man một gia đình trọng vọng với bề ngoài đáng kính, một chiếc máy ảnh thất lạc hàng chục năm trời là đầu mối liên kết mọi sự, và cả sự thật kinh người về bản chất thật của một con quỷ ẩn đằng sau vẻ ngoài thiện lương. (view spoiler)[Hai tên tội phạm ấy chính là Apolline và Karim, một cặp tình nhân nghiện hút đã từng thực hiện những vụ án trộm cắp khác nhau. Họ đi du lịch Hawaii, vô tình để thất lạc chiếc máy ảnh Canon, trong đó lưu giữ hình ảnh không chỉ chuyến đi chơi mà còn hình của một gia đình trước đó, chứng minh rằng chiếc máy ảnh đã bị cặp đôi lấy cắp. Và đó là chiếc máy ảnh đã từng của gia đình Verneuil - một gia đình trọng vọng với người cha là bác sĩ “nhân ái” Alexandre Verneuil - đã bị sát hại dã man vào đêm 11/06/2000, khi tuyển Pháp đá trận ra quân của vòng chung kết EURO năm đó, cũng là đêm sinh nhật 11 tuổi của cậu bé Théo - con trai gia đình Verneuil. Vào cái đêm định mệnh ấy, Apolline và Karim cũng có mặt ở tòa nhà chung cư, nơi họ ăn trộm đồ ở khu nhà phía trên nhà của gia đình Verneuil. Với bằng chứng là những tấm ảnh còn lưu trong máy Canon về gia đình Verneuil, được chuyển đến cho Mathilde Monney - hóa ra chính là con gái của gia đình Verneuil, chị gái của Théo - ông nội và ông ngoại của Mathilde (ông ngoại hóa ra chính là Audibert - chủ hiệu sách ở Beaumont) đã quyết tâm trả thù cho cái chết của con cháu mình bằng cách bắt cóc, tra tấn rồi giết Apolline và Karim. Sau đó, trước lúc qua đời, ông nội của Mathilde đã giao lại toàn bộ các thông tin, hình ảnh liên quan đến cuộc thảm sát gia đình Verneuil cho Mathilde, trong đó có xấp thư tình mà tác giả Nathan Fawles đã viết, gửi đến một người phụ nữ có tên mang chữ cái đầu là S, dễ dàng nhầm tưởng là Sofia - mẹ của Mathilde. Đồng thời, Nathan Fawles cũng được trông thấy là đã chạy xe cùng với một người đàn ông khác ra khỏi khu chung cư nhà Verneuil trong cái đêm gia đình này bị sát hại. Điều này khiến cho Mathilde quyết tin rằng Nathan Fawles đứng sau tất cả, đã giết gia đình cô vì quá yêu mẹ cô, ghen tuông tình ái với cha cô, nên cô đã lấy cái xác bị tra tấn dã man của Apolline (do ông ngoại cô giết) rồi đem đóng lên cây cổ thụ ở Beaumont, hòng khiến cho hòn đảo hoàn toàn bị cô lập, để cô có thể đối mặt và kết liễu Nathan Fawles mà không bị cảnh sát can thiệp. Sau cùng, sự thật ghê gớm nhất được phơi bày, hóa ra Mathilde cũng có mặt trong nhà vào cái đêm gia đình cô bị sát hại, nhưng cú sốc khi thấy gia đình mình bị giết đã khiến cho phần ký ức đó bị chôn giấu, đến giờ mới được khơi ra. Và cha cô, người cha tưởng chừng như là một vị bác sĩ phẫu thuật tử tế, hóa ra lại là một tên đồ tể chuyên đi mổ người lấy nội tạng trái phép để đem bán, lợi dụng cuộc chiến tranh ở bán đảo Balkan giữa nước Serbia - lúc đó đang đi thôn tính Kosovo - để trục lợi trên thân thể của những tù binh Serbia bị bắt ở Kosovo. Và đây không phải là lần đầu tiên ông Verneuil thực hiện việc lấy nội tạng trái phép này. Soizic - người yêu tên chữ S đích thực của Nathan Fawles - là phóng viên chiến trường tại cuộc chiến đó, đã phát hiện ra hoạt động trái phép, trái đạo đức của Verneuil, nên đã bị cả đường dây bán tạng xử chết rồi ngụy trang thành một vụ tai nạn do đi vào vùng bị công kích. Cái chết của Soizic đã khiến Nathan Fawles vô cùng đâu khổ, quyết tâm tìm ra sự thật, và sự thật đã dẫn ông đến với Verneuil, và tư gia của gia đình Verneuil vào cái đêm định mệnh đó. Sự thật chưa hết gây sốc khi chính Alexandre Verneuil, trong cơn cuồng loạn muốn trốn thoát khỏi sự phát giác về hành vi phạm pháp của bản thân, đã âm mưu giết chết cả gia đình mình rồi dong đi xa với một nhân dạng mới. Hắn đã làm quen với một người nhập cư nghèo khó ở gần nhà, có vóc dáng giống hắn, gầy dựng lòng tin với ông ta, cho ông ta khám răng tại phòng khám của vợ mình rồi tráo đổi hồ sơ nha khoa, tất cả là để ông ta thế chỗ hắn tại nơi cái xác của Alexandre Verneuil đáng lẽ nằm xuống trong đêm định mệnh đó. Vì thế, cái mà Mathilde ngỡ rằng là xác của cha mình máu me lênh láng trong nhà, thực chất là xác của ông hàng xóm - một sự thật mà tới giờ Mathilde mới biết, cả sự thật về bản chất ác quỷ của cha cô. Alexandre Verneuil sau đó tính cao chạy xa bay bằng danh tính của ông hàng xóm, nhưng rốt cuộc đã bị Nathan Fawles khống chế, gián tiếp cứu mạng Mathilde. Sau đó, Nathan áp giải Alexandre Verneuil lên xe của mình - người đàn ông còn lại ngồi trên chiếc xe được Apolline và Karim trông thấy chạy ra khỏi khu chung cư nhà Verneuil trong đêm đó chính là Alexandre Verneuil. Với mong muốn trả thù cho cái chết của Soizic, cầm tù Verneuil để hắn ra biết mùi vị của sự đau đớn, của địa ngục là như thế nào, Nathan đã đưa Verneuil đến hòn đảo Beaumont, giam cầm hắn trong 20 năm qua trong căn phòng bí mật dán kính mờ mà không ai bước vào. Sau khi mở cửa cho Mathilde vào gặp người cha, đồng thời cũng là tên ác quỷ đã giết hại rất nhiều người và làm rất nhiều chuyện phạm pháp, dã man, Mathilde đã cầm súng bắn cha mình, kết liễu đời con quỷ và kết thúc tất cả mọi ân oán. Ở đoạn kết, Nathan và Mathilde đã từ bỏ Beaumont, chuyển đến sống ở vùng Trung Đông, và có vẻ hai người đã kết hôn với nhau, có một đứa con chung. (hide spoiler)] Bên cạnh nội dung chính là hành trình khám phá bí ẩn và sự thật, “Cuộc sống bí mật của các nhà văn” còn là bản tụng ca mà Musso dành tặng cho việc viết lách và nghề viết. Đầu mỗi chương là một trích dẫn của các tác giả khác nhau, và thông qua những phát biểu của nhân vật Nathan Fawles, Musso đã để cho nghề viết văn được tỏa sáng, đã đi sâu vào bản chất và mục đích thực sự của việc viết, đồng thời cũng nêu lên những thực trạng đau lòng của xã hội hiện tại đã ảnh hưởng đến thị hiếu, thói quen đọc sách, nghề viết lách cũng như văn chương nói chung như thế nào. Đó là một xã hội với sự lên ngôi của mạng xã hội, nơi mà các luồng thông tin có thể dễ dàng bị bóp méo, xuyên tạc và lợi dụng cho các mục đích xấu xa khác nhau (đơn cử là fake news tràn lan). Đó là một xã hội nơi mà càng có nhiều người có vẻ như đang rời xa việc đọc và thực sự đọc cũng như cảm thụ một tác phẩm văn học chân chính. Đó là một xã hội với sự bành trướng của các hình thức giải trí, tiêu thụ thông tin nhanh chóng, gọn lẹ, dễ tìm, như các nền tảng xem phim trực tuyến, điện thoại thông minh,... dần dần khiến việc đọc trở thành một hoạt động gì đó không còn được ưa chuộng như xưa. Đó còn là một xã hội nơi để tồn tại và có thể kiếm tiền được từ việc viết lách, các nhà văn trẻ đã phải hạ mình làm vừa lòng các đơn vị xuất bản, viết để phục vụ thị hiếu đám đông chứ không phải là viết để thỏa mãn tầm nhìn văn chương của mình. Để rồi giờ đây ai cũng có thể trở thành nhà văn nhưng có mấy ai thực sự biết đọc sách; và trong số những tác phẩm văn học ra mắt liên tục đó, được bao nhiêu tác phẩm là thực sự để đời, thực sự có giá trị?... Những gì Musso đặt ra thông qua nhân vật Nathan Fawles đã, đang và sẽ luôn là những câu hỏi, những mối bận tâm khắc khoải của cộng đồng những người đọc sách và giới văn chương, và có lẽ chỉ có thời gian mới có thể trả lời… P. S.: Khi đọc cuốn tiểu thuyết này, cảm nhận cái cách tác giả miêu tả khung cảnh ở đảo Beaumont, mình cực kỳ mong muốn được đến đây sống, mặc dù chả biết tới đảo này sống thì mần cái gì mà ăn nữa :D (chắc làm cô chủ hiệu sách ^^). Mình có google thử thì thấy là ở Pháp có khu vực mang tên Beaumont thiệt (mặc dù chưa rõ có phải đảo hay không :D). Cơ mà ở phần cuối thì tác giả lại bảo là Beaumont trong sách chỉ là hòn đảo hư cấu, dựa trên hình ảnh một khu vực ở California… Ôi trời, thế này là thế nào nhỉ? :D Lại còn Đoạn kết, có phải chăng Musso đang đứng ra làm nhân vật “tôi” để kể nốt câu chuyện của Nathan Fawles? Bạn nào đọc rồi thông não giúp mình Đoạn kết với ^^ Không phải quá khen, nhưng có lẽ bìa cuốn này là một trong top 3 bìa sách Musso đẹp nhất mà mình từng thấy ^^ Ban đầu cái bìa lúc demo là màu xanh dương, có hình ngọn hải đăng, nhìn đẹp lắm cơ, lúc ra bìa chính thức mình có hơi ngỡ ngàng, tại sao lại không chọn bìa demo. Cơ mà đọc sách rồi mới nhận ra là bìa chính thức hình cái cây cổ thụ xanh mướt màu diệp lục đó mới thực sự phù hợp với nội dung câu chuyện :D ...more |
Notes are private!
|
1
|
Feb 04, 2020
|
Feb 05, 2020
|
Feb 05, 2020
|
Paperback
|
|
|
|
|
|
my rating |
|
|
||
---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|
3.75
|
really liked it
|
May 14, 2022
|
May 14, 2022
|
||||||
4.37
|
really liked it
|
May 15, 2022
|
May 12, 2022
|
||||||
3.65
|
really liked it
|
May 08, 2022
|
May 08, 2022
|
||||||
3.89
|
really liked it
|
May 08, 2022
|
Apr 02, 2022
|
||||||
4.18
|
really liked it
|
Apr 2022
|
Apr 02, 2022
|
||||||
3.88
|
really liked it
|
Jan 25, 2022
|
Jan 25, 2022
|
||||||
4.20
|
really liked it
|
Dec 24, 2021
|
Dec 23, 2021
|
||||||
4.18
|
really liked it
|
Aug 13, 2021
|
Aug 13, 2021
|
||||||
3.00
|
liked it
|
Jan 30, 2021
|
Jan 29, 2021
|
||||||
3.93
|
really liked it
|
Jan 25, 2021
|
Jan 27, 2021
|
||||||
3.98
|
it was amazing
|
Dec 26, 2020
|
Dec 26, 2020
|
||||||
4.03
|
really liked it
|
Dec 02, 2020
|
Dec 01, 2020
|
||||||
3.54
|
really liked it
|
Apr 28, 2020
|
Jul 06, 2020
|
||||||
4.00
|
really liked it
|
Jul 2012
|
Jun 06, 2020
|
||||||
3.00
|
liked it
|
Jul 2009
|
May 31, 2020
|
||||||
3.85
|
liked it
|
Jul 2009
|
May 30, 2020
|
||||||
4.23
|
it was amazing
|
Aug 30, 2020
|
Apr 21, 2020
|
||||||
3.95
|
really liked it
|
Feb 15, 2020
|
Feb 16, 2020
|
||||||
4.17
|
it was amazing
|
Jan 11, 2021
|
Feb 12, 2020
|
||||||
3.86
|
really liked it
|
Feb 05, 2020
|
Feb 05, 2020
|