Wiiliam Lê Quotes

Quotes tagged as "wiiliam-lê" Showing 1-30 of 39
“[Đau Nhói Một Hồn Trăng - 02/01/2020]

Mặt trời rụng lửa hoàng hôn
Chênh chao tiếng vỡ nửa hồn trăng mơ.

Mắt nhem rẽ áng sương mờ
Tìm trong quầng xám vần thơ chưa đầy.

Gió mây cứ thế sum vầy
Đoạ đày màn nước xước trầy khuya sâu.

Thề bồi biết giấu nơi đâu
Cả lời hoa mỹ đêm thâu đã từng?

Âm tiêu buông lửng giữa chừng
Giáng thăng đứt quãng phách chùng hư vô.

Lá khô rớt xuống mặt hồ
Bể tan bóng nước loã lồ huyết châu.

Quả tim trót toạ trên đầu
Tố mộng gieo rắc thảm sầu trăm năm.

Ngây dại tròng mắt xa xăm
Nốc cạn muôn ánh sao băng đoan tường.

Cô phương mục ruỗng mép đường
Thiên cầu rơi rớt hột hường ai thương.

Điêu tàn
một kiếp
ly hương
…”
William Lê

“[Trích từ Huế - Miền Xa Nhớ]

[...] Nếp gia phong mong manh lá ngô đồng
Chốn lâm tuyền khúc đại hồng rền ngân
Chùa Thiên Mụ phiêu bồng loang sương khói
Đồi Vọng Cảnh nước non khéo vũ vần.

Cánh thiên di rơi rớt nét âm thầm
Thôn Vĩ Dạ căng ngực hứng mưa đêm
Hàn Mặc Tử đẫn đờ bên vườn trúc
Buộc hồn trăng nguyện người thương đáp đền.

Con gái Huế dòng suối tím êm đềm
Lời dạ thưa cung nghiêm miền đài các
Hồn đoan trang tựa vầng trăng thuần phác
Nón bài thơ em bẽn lẽn, dịu dàng.

[...] [...]”
William Lê

“[...] Nhâm nhi vài lát ổi thô
Sắn dây mấy củ, cốm đồ gió hanh.

Thị vàng chín rụng mép tranh
Phong thanh sương khói mong manh tình người.

Thu về
rồi à
Thu ơi...”
William Lê

“Gia đình là chốn ta quay về
Là cũi yên hàn giấc ngủ nghê
Là nơi tháo gỡ muôn bề bộn
Nơi ta được hiểu, được lắng nghe.”
William Lê

“[...] Chỉ biết:

Nhờ cánh chim trời gửi về xa
Nỗi nhớ mẹ cha, chiếc thơm bà
Mỏi mòn, nỉ non vì xa cách
Tìm về biển ôm ấp lòng ta.

Hòn lửa mum múp cười đằng xa
Mềm tỏa những ánh đỏ cẩm hoa
Như bếp than hồng xưa nội sưởi
Móc diều ba chăm trước hiên nhà.
Vòm không là họa sĩ tài ba
Mảng da cam, mảng xanh hơi xám
Cọ điểm tô bông gòn vài áng
Trời lác đác cánh mòng lang bang.

[...]”
William Lê

“[...] Một khoảng trời mênh mông
Sao chiếu rọi hồn sông
Mặt trời thành vầng nguyệt
Trời, trăng, sông vốn đồng.”
William Lê

“[...] Quê hương tôi xanh mướt những rặng tre
Đám trẻ con nghêu ngao đố câu vè
Sẻ sè se lép nhép ăn gạo tẻ
Động không gian tiếng nói cười hả hê.

Quê hương tôi trong vắt những mương kênh
Nơi ngày ngày tôi trần truồng nghịch nước
Con đường đê tôi cùng mẹ rảo bước
Bím tóc mẹ ánh chiều nhẹ điểm vương.

Quê hương tôi những đêm tối mờ sương
Dòng sông sâu vọng điệu hò da diết
Tiếng ai than tang thương phút li biệt
Khắp nền trời vẫn câm điếc, lặng yên.

[...]”
William Lê

“[...] Cha rõ thấu bấc rỉ sét mùa đông
Con cô đơn khát khao bờ má hồng
Con biết không thẳm sâu dòng huyết mạch
Cha vẫn cạnh dẫu lốc xoáy, lũ giông.

Cha hóa thân thành văn hóa trống đồng
Hào hùng khơi mạch sức sống quê hương
Cha rền vang khắp núi ngàn, nương bãi
Tỉnh hồn con vững chãi dạ gan trường.

Con lạc lối giữa khuya tối mù sương
Cha xót xa, héo don như đá tượng
Ở trên cao cha hóa vầng trăng nhỏ
Rạng mờ tỏ cho con tiếp chặng đường.

Hứa với cha con sẽ mãi yêu thương
Dẫu thế gian có chông chênh, chán chường
Đáy tim con tiềm tại lòng kiêm ái
Bất diệt mãi, chẳng lụi nát, tàn phai.”
William Lê

“[...]

Nội thích con tụng Bát Nhã Tâm Kinh
Lần tràng hạt nhịp mõ trống thanh bình
Nội thích con ngâm áng Kiều điển diễm
Mắt nội nhòe thương xót phận Đạm Tiên.

Những chiều tà nội lặng ngồi bên hiên
Đầu dựa cột lắng nghe tiếng chiền chiện
Tay đong đưa uốn lượn theo điệu nắng
Thời thiếu nữ nội múa cúng Hoa đăng.

Con còn nhớ những đêm sáng trăng rằm
Nội đốt hương hướng về miền xa lắm
Ngọn đèn khuya rạng búi đầu bạc trắng
Chít khăn đen trang nghiêm nội khấn rằng:
“Điều lành mang lại, điều dại tống khứ tha phương.”

[...]”
William Lê

“Linh hồn sống sót bằng khí yêu
Chẳng thể trệ ngưng dẫu đau nhiều
Thương yêu y chang loài gianh cỏ
Tái sinh rồ loạn dẫu tàn điêu.”
William Lê

“[...] Em quên sao những đêm giông bão
Núp ngực anh lành giấc chiêm bao
Bờ vai là lầy, là sình đất
Anh ôm ấp, mặc gió thét gào
Mùi của anh là mùi biển rộng
Gối tay anh lấp lánh trời sao.

[...]”
William Lê

“Chia tay đi!”, tiếng thốt chẳng đắn đo
Sợi thòng lọng xén đôi mảnh tình nhạt
Một nửa mẩu tôi phổ thành bản nhạc
Nửa còn lại em lắc chén rượu vang.”
William Lê

“[...] “Chia tay đi!”, tiếng thốt chẳng đắn đo
Sợi thòng lọng xén đôi mảnh tình nhạt
Một nửa mẩu tôi phổ thành bản nhạc
Nửa còn lại em lắc chén rượu vang.

[...]”
William Lê

“[...]

Ai thay em cáng đáng những sầu bi?
Ai do em mà tập lòng bất nhẫn?
Ôi trái tim của linh hồn trắc ẩn
Đã vì ai mà hóa dải cung trầm?

Trước mắt tôi giờ đây trào sóng hận
Đàn vĩ cầm cũng nứt vỡ thành đôi
Mưa đêm nay thổ mửa màn mưa máu
Tiếng lộp bộp sụt sùi suốt đêm thâu.

Nỗi hận nếu có sắc màu
Nương dâu sẽ nhuốm dãi dầu lẻ loi.”
William Lê

“[...]

Bồng bột
phấn sắc
mị mê...

Thật thương
vượt thoát
bề bề
khốc oan...”
William Lê

“[...]

Phỏng ta
hậu kiếp
tương phùng,

Tôi nguyện
mãi một
kẻ khùng
đơn phương...”
William Lê

“Trăng rơi héo hắt lưng thềm
Phấn vương then cửa têm đêm thêm buồn.

Ai đem gió buốt ngân chuông
Gieo mưa bạc úa cánh chuồn mồ côi.

Nhớ Nội biết mấy Nội ơi
Nhớ bờ vai lấm mồ hôi thóc vàng.

Ấu thơ thánh hoá cung đàn
Âm ba gửi gắm ruột gan chín chiều.

[...]”
William Lê

“[Trích từ Gửi Nội Của Con - 29/11/2020]

Trăng rơi héo hắt lưng thềm
Phấn vương then cửa têm đêm thêm buồn.

Ai đem gió buốt ngân chuông
Gieo mưa bạc úa cánh chuồn mồ côi.

Nhớ Nội biết mấy Nội ơi
Nhớ bờ vai lấm mồ hôi thóc vàng.

Ấu thơ thánh hoá cung đàn
Âm ba gửi gắm ruột gan chín chiều.

Ròng ròng hỗn khúc hoang liêu
Xanh xao mí mắt, tụy tiều bàn tay.

Tháng ngày tựa khói mây bay
Lời ru ký vãng dạn dày vết thương.

Mái đầu vấn tấm phong sương
Phủ lên vầng trán đoạn trường thời gian.

Khóe môi nhăn nếp cơ hàn
Chênh phô tà áo hoại tàn nắng mưa.

Cơi trầu lạnh ngắt song thưa
Thẩn thơ ôm bóng ai bừa thửa xa.

Bâng khuâng từng tấc quê nhà
Cỗi cằn tiếng quạ xế tà lẻ loi.

Cuồng điên một mảnh đơn côi
Mê man thương nhớ bỏng sôi đáy lòng.

Trăng ơi, Trăng chớ lưng tròng!
Nội ơi, Nội chớ nặng lòng, Nội nghe!

Kiếp người dẫu kiếp lương thê
Đau thương con sớm giạt lê quen rồi.

Bao đêm nghẹn nấc không lời
Mất Nội, con mất bầu trời thảnh thơi.

[...] [...]”
William Lê

“Ưu buồn một ý
Trà đạm nhấp môi
Ý – trà quyện sánh
Thốt tiếng không lời.”
William Lê

“[Trà Hoa Tam Thất]

Tiếng độc huyền trong chén trà trong
Tam thất hoa trăng đắng mủi lòng
Vô cùng về ngụ đầu hạt bụi
Một mảnh ưu tư ôm thái không.”
William Lê

“Nụ hồng kia, ngươi có linh hồn chăng?
Trái tim ngươi loạn xạ muôn hồi đập
Đã bươn qua tình yêu rồi co giật
Gai góc mình đã làm tổn thương ai?

Giống con người, một ngày ngươi sẽ hoại
Như vần thơ linh lạc nơi trang giấy
Đôi mắt ngươi mê hồn rừng cạm bẫy
Ta không tin ngươi không có linh hồn!

Dà1 da thịt sống sót nhờ men cồn
Hoặc nhân tạo, hoặc chum ủ trăng hoa
Ta cứ ngỡ tiền kiếp ngươi bụa góa
Phụ bạc tình, tự sát để tái sinh.

[...] [...]”
William Lê

“Réo rắt, du dương nguyện hồn ai
Vĩ cầm ngân nga suốt đêm dài
Sâu lắng thanh âm hồn di mệnh
Da diết trầm mê vẳng bên tai.

Vĩ cầm tha thiết nhớ nhung ai
Lớn cùng tháng năm chẳng biến cải
Thân gỗ vân sam mù bụi phủ
Tiếng thánh thót trên phím sần chai.

[...] [...]”
William Lê

“Giọt nước mắt rơi nào đâu vô ích
Giữa trập trùng vấp ngã và tổn thương
Giữa vũ trụ mông lung không mục đích
\Cứ khóc đi, khóc thỏa hết chán chường.

Giọt nước mắt rơi nào phải tầm thường
Giữa đời người vô cảm và xót cay
Trước đớn đau chúng ta hay trốn chạy
Cứ khóc đi, dòng dũng cảm hoa may.

[...] [...]”
William Lê

“[...] Sương hoài niệm vương dải nhớ mỏng tanh
Mây u mịch tảng tảng bung mục rách
Đã kinh qua bể dâu hàng tùng bách
Dưới trăng nhạt lập lòe ánh thạch anh.

Lá vàng rơi dội vang lời ám ảnh
Người ra đi giọng còn níu trên vai
Vĩnh cách tràng ly mãi không gặp lại
Thiết chi thêm những tóc uốn trâm cài.

[...] [...]”
William Lê

“[...] Trước sát na tàn phế mảnh con người
Mọi mộng tưởng thảy đắm chìm khuya tối
Tuồng nhân loại cáo chung hồi hấp hối
Ánh hừng đông họa tô vết đồi mồi.

Tới một mình, thác hóa cũng một mình thế thôi...”
William Lê

“[...] Gió lặng, sóng chết, núi câm
Con tim đã nứt ca cầm làm chi?

Vì ai mà khổ như ri?
Vì ai cò phải bõm bì đầm đêm?
Vì ai bươn chải rẩm rên?
Vì ai tuyết trắng nhuốc nhem đất bùn?
Vì ai mà núi đẩy đùn
Vầng trăng khuyết tật ngụt ngùn lên cao?
Vì ai khóe mắt tuôn rào?
Vì ai cẩm tú cồn cào nhớ thương?
Vì ai cốm mới mốc trương?
Vì ai Vệ Nữ hoang lương tủi sầu?

[...] [...]”
William Lê

“[...] Sinh mệnh ơi, sao không mãi trường tồn?
Những linh hồn mái đầu còn xanh tươi
Khát khao sống ý chí với ngang trời
Sao nghiệt cay bứt nghẹt lứa búp chồi?
Tiễn biệt đời khi nhựa mủ đang sôi?

[...] [...]”
William Lê

“Giấc trầm mê nghén bầu con chữ
Lời nói sảng họa phác trầm tư
Mộng điên phát tiếng gầm gừ
Vầng trăng đứt cánh ậm ừ liêu trai.

[Lời đề từ Mục Siêu Thực, tập Mảnh Trăng Thơ]”
William Lê

“[Trích từ Thu Cô Đơn]

Soi vô gương vuốt dung nhan rạc rượi
Mắt quèn quẹn, hàng mi xỉn phù nề
Gò má ma lõa lồ tuyến châu lệ
Tình thấp thỏi vung vít gió cuồng mê.

Giai âm gợi nhớ nguyền thề
Hoàng hôn rạn nứt tiệm kề Hoàng giang(1)
Phím trầm bức tử trâm vàng
Thủy tiên lệ ứa thiên đàng rưới hoa.

---
(1). Dòng sông nơi Vũ Nương trẫm mình để minh oan. (Tham khảo Chuyện Người Con Gái Nam Xương, trích Truyền kỳ mạn lục – Nguyễn Dữ).”
William Lê

“Bản Sonnet Lãng Mạn
[dịch từ Sonnet of Romance, đồng tác giả William Lê, 2020/11/11]

Ôi, Hồng Ân của Chúa!

Bờ ngực thương bỏng của Nàng Thơ
Trắc ẩn trao tôi những mộng mơ
Thoát thai thành khoái lạc thuần khiết
Nảy sinh từ tư ý mãnh liệt.

Mòn rách con tim tôi ngâm hát
Và rồi rạng rỡ ngắm nhân gian
Một thể linh thiêng dầu đơn độc
Thiên nhiên cùng thân xác tồi tàn.

Nhấp nhô đồi núi, suối lay ru
Ballad thảo nguyên vọng muôn thu
Nhuộm mình lộng lẫy màu lam ngọc
Thở ý vị thơ mãn vũ trụ.

Tràng hoa nồng nàn của bờ môi
Đã bao lần chạm hồng điệp tôi
Tựa hạc pha lê tự tụng xướng
Dạ khúc tình thu khuyết lẽ đời.

Yến tiệc thiết đãi bởi trăng thanh
Khó khăn để thấu rõ ngọn ngành
Phấn ong, rượu tiên ngập đĩa Thánh
Hy Lạp nghiêm cẩn hiến quần anh.

Một nhịp tim đập sâu bên trong
Hoà hợp với vàn ngoài thái không
Nội tâm và tâm của hoàn vũ
Điệp mộng vô thanh thảy lẫn đồng.

Chân Lý nên duyên cùng Thẩm Mĩ
Thiên Chúa cũng vô ích phân ly
Con người — tạo vật của Nồng Cháy
Và của Ái Tình, không đổi thay!

Thanh thản ban phát bởi Trí Tri
Chịu hàng trước Tuyệt Vọng cao quý
[Xúc Cảm đăng quang, còn Lý Trí
Rác thải hôi tanh có khác gì?]”
William Lê

« previous 1